Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Nếu nói không hề sợ hãi là giả, nhưng Đạo gia đã muốn làm như vậy thì tất nhiên có lý của Đạo gia, chẳng qua ta chỉ cảm thấy làm thế này có phải nguy hiểm quá không, có phù hợp không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Các ngươi yên tâm, chỉ cần làm đúng theo sắp xếp, có gặp nguy hiểm cũng hai chúng ta gánh chịu, các ngươi sẽ không sao đâu. Các ngươi nhớ kỹ, sau khi về vị trí, nếu sau hai canh giờ không thấy hai người chúng ta trở về, các ngươi lập tức đi quận Thanh Sơn tìm Kim Uy, báo tình hình với Kim Uy để Kim Uy làm chứng cho các ngươi, Dung Bình quận vương sẽ thu lưu các ngươi, không đến mức để các ngươi không chỗ dung thân đâu.”
Hắc Mẫu Đơn rầu rĩ nói: “Đạo gia, lỡ như có việc, các người phải làm sao?”
“Các ngươi yên tâm, ta vẫn chưa đến mức không chừa đường lui cho mình, thứ ta biết đủ để tự vệ, Băng Tuyết các không giết được ta!” Lúc Ngưu Hữu Đạo nói lời này cũng nghiêng đầu nhìn về phía Viên Cương, cũng là đang nói Viên Cương đừng làm loạn, ta có biện pháp ứng phó, không đáng đi vào tuyệt lộ.
Hắc Mẫu Đơn cắn môi nói thầm, vì sao có việc chỉ để Viên Cương và người gánh?
Ngưu Hữu Đạo làm nàng cảm thấy không được thoải mái, cảm thấy so với Viên Cương mình như người ngoài, không phải trên người thứ gì không nên xem cũng để người xem rồi sao?
“Được, thiên tượng vô thường, nhất là vùng đất này, khó khăn lắm mới chờ được, thời gian càng kéo dài, sợ rằng thiên tượng sẽ thay đổi, sau này muốn chờ được cơ hội thích hợp không biết phải chờ đến lúc nào.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay: “Chuẩn bị xong, lập tức xuất phát!”
Mấy người trở về động, cõng một bó củi khô lên, Viên Cương cõng một túi hàng, rồi lại khiêng một thứ giống cây dù.
Sau khi ra khỏi động, Ngưu Hữu Đạo cõng một bó củi khô đưa tay cầm thứ Viên Cương đang vác trên vai, tự mình vác, để Viên Cương tay không rồi nói với Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ: “Các ngươi đưa hắn đi.”
Viên Cương nhìn Ngưu Hữu Đạo, cũng không tranh nặng nhẹ, cũng không nói gì,biết giờ không phải lúc so đo những thứ này, Đạo gia làm như vậy là để không ảnh hưởng đến tốc độ.
Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu v*t không lao đi, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ khoác cánh tay Viên Cương đuổi theo phía sau.
Lôi Tông Khang thì bay lượn trên đỉnh núi, bắt đầu từ trên xuống dưới, lăn ra những quả cầu tuyết, dời thành bức tường tuyết trên đỉnh núi, muốn xây một vòng tường tuyết.
Trên đường đi, lại đến một ngọn núi tuyết, Đoạn Hổ ở lại, hành động giống Lôi Tông Khang, xây tường tuyết.
Lại đi đến một khoảng cách khá xa, lại là một tòa núi tuyết, Hắc Mẫu Đơn cũng lưu lại, cũng làm giống như vậy.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương cũng dừng lại trên một ngọn núi tuyết.
Nhờ ánh trăng thỉnh thoảng chiếu ra, quan sát vài đỉnh núi tuyết thấp bé xung quanh, hai người kết hợp với nơi đang đứng nhanh chóng định vị, cùng nhìn về một phía.
Ngưu Hữu Đạo phất tay chỉ về một phía: “Dựa theo bản đồ ký hiệu của chúng ta, có vẻ là cách chỗ này ba mươi dặm chính là ngọn núi tuyết phía sau Băng Tuyết các, từ tình hình tia sáng này, thật sự không có vấn đề gì sao?”
Viên Cương: “Sẽ không vấn đề gì đâu. Ban đêm Băng Tuyết các hẳn có đèn đuốc, đó chính là địa vị tốt nhất.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có thể vừa đi vừa về xa vậy sao?”
Viên Cương: “Trước kia với độ cao cất cánh thích hợp, khoảng cách bay xa nhất của ta là hơn trăm dặm, địa thế cao nguyên tuyết vực này không cần phải nói, sức nổi không khí cũng rất tốt, điều kiện bay tốt thế này có bay xa hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Nghe hắn nói vậy, Ngưu Hữu Đạo không nói thêm gì, vứt mấy thứ đang vác trên người nhảy xuống khỏi đỉnh núi bắt đầu lăn những quả cầu tuyết lớn lên đ ỉnh núi.
Viên Cương nâng “dù” lên khỏi mặt đất cởi dây thừng buộc chặt, kéo ra, từng gậy gỗ vô cùng bền dẻo cắ m vào trong cây dù vải bắt đầu lắp ráp cố định, một cái cánh hình tam giác dần hình thành trong tay hắn ta.
Đợi hắn ta lắp ráp xong cánh hình tam giác, Ngưu Hữu Đạo cũng đã xây dựng được một bức tường tuyết cao bằng một người đường kính một trượng trên đỉnh núi.
Hai người đứng ngoài tường tuyết nhìn nhau, Viên Cương cầm chặt chiếc mũ da đội lên đầu, quay người chui vào cánh tam giác, vác lên, tìm một nơi để đo độ rộng cánh, vác cánh tam giác chạy lấy đà, cứ thế rời khỏi đỉnh núi.
Đúng lúc một trận gió thổi đến, cánh tam giác đang rơi xuống được nâng lên, dần dần bay cao, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn theo.
Viên Cương hơi điều chỉnh thử giống như con đại bàng lớn, khống chế cánh tam giác hơi nghiêng người bay quanh đỉnh núi một vòng, chợt như con cú đêm trốn trong bóng đêm mờ mịt lao về một hướng.
Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi, thả người nhảy vào trong tường tuyết, bắt đầu chất đống củi nhóm lửa.
Rất nhanh, một đống lửa bóc cháy, còn tường tuyết đắp xung quanh là đề phòng ánh lửa lộ ra, cũng có tác dụng chắn gió.
Gần như cùng một thời gian với bên này, Lôi Tông Khang, Đoạn Hổ, Hắc Mẫu Đơn đều lần lượt đốt đống lửa, chậm rãi thêm củi, lửa không lớn, chờ đợi.
Trong không trung gió lạnh, nhiệt độ thấp, phần bụng dưới lớp áo của Viên Cương rõ ràng đang cử động mạnh, miệng mũi phừng phừng khí nóng, bên vành mũ da đã ngưng kết một tầng sương trắng dày.
Đèn đuốc Băng Tuyết các dần xuất hiện trong tầm mắt, Viên Cương dưới cánh tam giác treo trong không trung phát hiện mình đi chệch phương hướng, nhanh chóng đổi lại hướng lao về phía Băng Tuyết các./
Đồng thời hắn ta mượn sức gió chậm rãi bay lên cao hơn, sau khi đến bầu trời Băng Tuyết các lại tiếp tục đi về phía trước, lướt ra sau Băng Tuyết các, ánh trăng thỉnh thoảng chiếu xuống đỉnh núi.
Viên Cương tới bầu trời trên đỉnh núi thì bắt đầu bay vòng, chậm rãi hạ thấp độ cao.
Sau khi chênh lệch độ cao không nhiều, hắn cũng không vội đáp xuống mà duy trì một khoảng cách với đỉnh núi, vòng qua vòng lại.
Hắn ta phóng thích khí tức cơ thể ra, những con quỷ tuyết đang chậm rãi bò lên bồn địa của đỉnh núi e ngại, chầm chậm rút hết khỏi đỉnh núi.
Ánh trăng lộ ra, mượn tia sáng, ánh mắt Viên Cương đã tóm được động tĩnh trên đỉnh núi, hắn ta quả quyết điều chỉnh góc độ bay, cánh tam giác lao xuống, xẹt vào bồn địa.
Cùng lúc chạy chậm đáp xuống cánh tám giác hơi vểnh lên cản gió ngăn lực xung kích quán tính khiến Viên Cương rơi xuống đất mau chóng dừng lại không bị đẩy đi quá xa.
Gốc cây ăn quả sinh trưởng trong khe bồn địa kia, dưới ánh trăng chiếu xuống qua tầng mây mỏng gần như không thể thấy rõ nhưng có một quả phát ra hồng quang trong bóng đêm rất dễ thấy, giống như một viên bảo thạch mê người.
Viên Cương không dám chậm chạp, mặc kệ xung quanh có vấn đề gì không, trực tiếp khiêng cánh tam giác đến đằng sau một tảng đá tránh bị gió thổi bay mất.
Đã đến nước này, xung quanh có tình hình gì không có ý nghĩa nữa, nếu thật sự bị tu sĩ giữ núi phát hiện, với thực lực hiện tại của hắn ta căn bản không có bất kỳ khả năng chạy thoát nào.
Giống như lúc đến đây chọn địa điểm Tiểu Dung đã nói, Băng Tuyết các cũng có tọa kỵ phi hành, cánh tam giác hoàn toàn mượn sức không khí để trượt đi, một khi độ cao không đủ, chỉ cần bị Băng Tuyết các phát hiện, dưới sự truy kích của tọa kỵ phi hành, cho dù có thể khống chế cánh tam giác bỏ chạy cũng không chạy thoát.
Chạy trốn trên mặt đất, đối mặt với tu sĩ cho dù là thực lực hay tốc độ, hắn ta càng không có cơ hội chạy trốn.
Cho nên một khi đáp xuống, hoặc là đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện sẽ không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào.
Người chui ra khỏi cánh tám giác nhẹ nhàng đi đến bên cây ăn quả, sau đó nhanh chóng cởi cái bao trên ngưởi, đặt lên mặt đất mở ra, lấy một cái hộp ngọc băng mở ra đặt tạm dưới chân.
Đứng dậy, mặc kệ xung quanh trực tiếp đưa tay mò vào trong bụi cây, mò lấy quả hồng quang kia.
Quả cầm vào tay lạnh buốt tay, nhiệt độ còn thấp hơn đỉnh núi rét căm căm này, nhưng xúc giác lại mang theo sự mềm mại, tình huống này chưa từng nghe Đạo gia đề cập tới.