Thái Thúc Hùng gật đầu, ánh mắt không ngừng lóe lên nói: “Đúng là kỳ tài đương thời!”
Thiệu Bình Ba: “Đã bình định nội bộ Nam Châu. Phía tây là Kim Châu, Kim Châu chính là tấm màn chống lại Triệu quốc giúp Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo tạm thời sẽ bảo vệ, sẽ không động vào. Phía Nam là biển rộng mênh mông, không phải đất dụng binh. Nhìn một lượt xung quanh, chỉ có có Định châu ở phía đông bắc là có thể áp chế Nam Châu, nghiễm nhiên trở thành miếng thịt trong mắt Nam Châu. Nam Châu muốn khuếch trương, tất nhiên phải lấy Định châu, bệ hạ cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sẽ bỏ qua Định châu sao?”
Thái Thúc Hùng: “Ý của ngươi là sẽ có một trận nữa tiếp tục diễn ra?”
Thiệu Bình Ba: “Hẳn sẽ không, đánh tiếp chỉ có thể có lợi cho Hàn, Tống, sẽ thật sự ép cho ba phái lớn Yến quốc như chó nhà có tang, không có sự che chở của ba phái lớn Yến quốc đối với Nam Châu không phải chuyện gì tốt. Trước khi đủ thực lực khuếch trương hắn sẽ không dám làm loạn, có điều có thể chắc chắn một điểm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chiếm đoạt Định châu.”
“Trước khi cô vương xua binh đông tiến không muốn bốn nước phía đông có nước nào phát triển an toàn, có thể ổn định là tốt.” Thái Thúc Hùng gật đầu: “Có điều cô vương nhìn tình hình chiến đấu, đại quân Nam Châu hình như đang chiếm địa bàn, hình như không phải chỉ vì xả giận.”
Thiệu Bình Ba: “Ngưu Hữu Đạo đã làm, không được lợi thì hắn sẽ không hao phí uổng những tư nguyên này của Nam Châu, ăn vào rồi còn muốn hắn nôn ra chỉ sợ không dễ như vậy, hắn sẽ không làm uổng công đâu, hẳn là có thể chiếm được chừng nào hay chừng đó. Chỉ hận Yến đình không có ai, cứ để mặc hắn tùy ý làm bậy.”
Thái Thúc Hùng khoát tay: “Yến đình chưa hẳn không người, có thể bò dậy từ trong nhiều cuộc đấu đá như vậy có ai mà đơn giản chứ? Chẳng qua chỉ chia ra công tâm và tư tâm thôi.” Nói đến đây ngữ khí và thần thái của gã dường như có cảm xúc đặc biệt.
Thiệu Bình Ba khom người. “Vâng, vi thần thụ giáo.”
Dường như Thái Thúc Hùng cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, buông tiếng thở dài, quay người vẫy tay.
Đào Lược hiểu ý gật đầu, ra ngoài Hiên các sau đó hai tay dâng lên một chiếc áo bông màu trắng, lông xù trắng như tuyết, không có chút tạp sắc.
Thái Thúc Hùng đưa tay sờ lông trắng: “Trời giá rét, bên dưới hiến cho cô vương hai áo bông một đen một trắng, cái này được chế từ da lông ngân hồ, màu trắng xóa bản vương mặc vào trông quái đản lắm, nhưng lại phù hợp với khí chất của ngươi, cô vương tiện thể mang tới cho ngươi.”
Thiệu Bình Ba vội vàng chối từ.
“Áo bông của bệ hạ vi thần sao dám mặc lên người.”
Thái Thúc Hùng không cho phép từ chối: “Cô vương nói được thì được, mặc vào cho cô vương xem!”
Đào Lược cũng hơi cười: “Thiệu nhân, mặc vào đi.”
Thịnh tình không thể chối từ, Thiệu Bình Ba đành phải vui vẻ nhận, đưa tay cởi dây cuộc trên cổ áo bông.
Thiệu Tam Tỉnh đứng ngoài tuyết rơi đầy người vội vàng tiến vào Hiên các hầu hạ.
Một chiếc áo bông trắng thuần mặc lên người càng tăng thêm khí chất nho nhõ của Thiệu Bình Ba.
“Đẹp lắm, giống ngân hồ của cô vương!” Thái Thúc Hùng cười haha, cứ cười lớn như vậy xoay người, nghênh ngang rời đi.
Đào Lược mỉm cười khẽ gật đầu với Thiệu Bình Ba, sau đó quay người đi theo.
“Không cần tiễn.”
Thiệu Bình Ba đang định đi theo tiễn, Thái Thúc Hùng như mọc mắt sau lưng, nói lớn làm Thiệu Bình Ba dừng bước trên bậc thang Hiên các đưa mắt nhìn.
Đợi người bên ngoài đến thông báo, nói Thái Thúc Hùng thực sự đã đi rồi, Thiệu Bình Ba mới chậm rãi quay người trở về trong Hiên các.
Hắn lại đi tới đứng trước màn trúc, một mình đón gió lạnh, nhíu mày, chìm vào suy nghĩ, ưu tư khó giải.
Đúng như những lời y nói với Thái Thúc Hùng, Ngưu Hữu Đạo đã giải quyết xong tai họa ngầm nội bộ, y thật sự rất hâm mộ, vừa tức giận!
Yến quốc loạn trong giặc ngoài, đúng là đất dụng võ của y, giờ bị ép rời đi lại tiện lợi cho Ngưu Hữu Đạo, ngẫm lại mà đau lòng.
Thiệu Tam Tỉnh nhẹ nhàng phủi tuyết rơi lên người y...
Người trong thiên hạ đều biết, Nam Châu chính là một trong những chư hầu xây dựng binh quyền riêng của Yến quốc, Định Châu do triều đình Yến quốc trực tiếp quản lý. Nam Châu tiến đánh Định châu chẳng khác nào khai chiến với triều đình Yến quốc, chuyện này vừa nảy ra đã khiến thiên hạ động dung.
Cộng thêm Mao Lư sơn trang bị tập kích, Tông Nguyên gãy kích bị chìm khiến thiên hạ kinh ngạc, không ngờ một Mao Lư sơn trang mà lại có thực lực to lớn như vậy.
Đánh tan tập kích còn xua binh đánh triều đình, trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả các thế lực khắp nơi trong thiên hạ đều tập trung vào khu vực giao chiến này.
Khách điếm Thải Hồng, Sở An Lâu ngồi sau quầy nghe bọn tiểu nhị nhỏ to bàn tán trước quầy.
Có khách, hỏa kế ngừng nói bước đi nghênh đón, Sở An Lâu cũng đứng dậy từ sau quầy, dạo bước tiến vào khu vường xanh biếc sau khách điếm, suy nghĩ hơi phiêu diêu, ngẫu nhiên khẽ phát ra một tiếng than thở.
Không ngờ, thật sự không thể ngờ, mới mấy năm ngắn ngủi Ngưu Hữu Đạo kia đã phát triển đến tình trạng như bây giờ, dám công nhiên động thủ với triều đình Yến quốc.
Những chuyện vốn đã lãng quên, mấy cái tát lên mặt Ngưu Hữu Đạo.
Không phải sợ Ngưu Hữu Đạo, bối cảnh của hắn không đáng sợ.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước nếu đổi lại là Hoàng Liệt cùng lắm lão chỉ dám cảnh cáo, sẽ không ban cho mấy cái tát mang tính sỉ nhục, lúc trước đơn giản vì thấy Ngưu Hữu Đạo quá nhỏ bé.
Giờ mấy cái tát đó lại khiến lão hơi canh cánh trong lòng...
Thảo nguyên trắng xóa, gió tuyết lạnh lẽo, trong Anh vương phủ, Hạo Chân và Thiệu Liễu Nhi đang ngồi trước chậu than sưởi ấm.
Nhìn bức thư trong tay, Hạo Chân tiện tay đưa cho Thiệu Liễu Nhi, cảm thán một tiếng: “Chẳng trách có thể đuổi ca ca nàng khỏi Bắc Châu, Ngưu Hữu Đạo này thật lợi hại.”
Thiệu Liễu Nhi nhìn tình hình trên giấy không nói, một lúc sau mới đặt trang giấy trong tay xuống, hỏi chuyện khác. “Nghe nói hôm nay đệ tử Quỷ y sẽ chữa chân cho hoàng thúc Tây viện, đệ tử Quỷ y thi triển diệu thủ, cơ hội hiếm có, vương gia không đi xem sao?”
Hạo Chân lắc đầu: “Bộ Tầm đi rồi, ta không đi tham gia náo nhiệt đó.”
Thiệu Liễu Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Phủ đệ Thắng thân vương, cũng chính là phủ đệ Hạo Vân Thắng Tây viện đại vương của Tề quốc, cổng lớn mở, Bộ Tầm dẫn mấy người đi ra.
Sau khi ra khỏi cửa, Bộ Tầm quay đầu nhìn tấm biển vương phủ, đột nhân toàn thân khẽ run lên, với tu vi của y mà cũng cảm thấy rét lạnh, siết chặt áo bông trên người, dường như không muốn ở lại thêm một khắc, bước nhanh lên xe ngựa rời đi.
Xe ngựa đi thẳng vào hoàng cung, vào thành không hề bị cản lại.
Sau khi xuống xe trong cung, Bộ Tầm lại đi thẳng đến một noãn các tráng lệ. Y đứng ngoài noãn các phủi hết băng tuyết trên chân, trên áo bông rồi mới đi vào.
Trong noãn các ấm áp, Hạo Vân Đồ ngồi sau án phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên nhìn, chờ y hành lễ xong, lập tức hỏi: “Đệ tử Quỷ y kia chữa chân cho lão ngũ như thế nào rồi?”
Bước tìm lúng túng nói: “Đã xong việc.”
Hạo Vân Đồ phát hiện sắc mặt y không được bình thường, hỏi: “Thế nào là đã xong việc, trẫm hỏi ngươi chữa thế nào rồi?”
Bộ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Bệ hạ, lão nô cảm thấy, vẫn không nói thì hơn, quá trình trị liệu đúng là quá dọa người.”
“Có gì mà dọa người, núi thây biển máu trẫm đều gặp, sẽ sợ mấy thứ này sao!” Hạo Vân Đồ gác bút xuống hét lớn.
Bộ Tầm bất đắc dĩ, đầu tiên lắc đầu, lại nói: “Bệ hạ phân phó lão nô đi xem một chút, lão nô dĩ nhiên là phải tận mắt xem thử quá trình trị liệu, nhưng quá trình này thật sự là không thể tưởng tượng. Cái tên Vô Tâm kia đầu tiên là làm cho Tây viện đại vương hôn mê trong căn phòng sáng trưng, sau đó sai người giết con heo đã được chuẩn bị sẵn, lấy một đoạn xương trên đùi heo. Sau đó Vô Tâm kia lấy dao cắt cái chân què của Tây viện đại vương, xử lý phần da thịt gân cốt bị hoại tử trên đùi, sau đó lại chỉnh xương cốt heo cho phù hợp, cố định vào phần gân cốt bị thiếu của Tây viện đại vương, cuối cùng là lấy kim khâu lại phần da thịt bị cắt của Tây viện đại vương giống như may quần áo. Làm xong những việc này thì bôi thuốc, vậy là xong!”