Hoàng Liệt giậm chân sốt ruột hét to:
“Mông soái! Mông soái...!”
Nhưng vô ích, chỉ có ai thèm quan tâm Đại Thiền sơn là cái đinh gì.
Thấy kêu không ai nghe, Hoàng Liệt phất tay ra hiệu Hắc Ngọc Điêu bay trên trời lao xuống. Hoàng Liệt phải đuổi theo chặn lại, đám người này là vốn liếng của Nam châu, nếu họ tiêu đời thì Đại Thiền sơn cũng xui theo.
Chờ Hoàng Liệt nhảy lên Hắc Ngọc Điêu đuổi theo thì phương xa xuất hiện một con Hắc Ngọc Điêu đáp xuống vị trí đại quân chạy như điên. Một bóng người váy bay bay từ trên trời giáng xuống ngăn đằng trước đại quân, giơ tay trước mặt cản lại.
Người đến không ai khác hơn là Quản Phương Nghi. Trần bá và Ngô Lão Nhị khống chế chim xoay quanh trên trời.
Thấy người chặn đường đằng trước, Mông Sơn Minh giơ trường thương, người đại quân lao nhanh phất tay từng tầng giảm tốc độ. Mông Sơn Minh dẫn đầu tất cả ngừng trước mặt Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi lớn tiếng hỏi:
“Mông soái dẫn đại quân lao nhanh tính đi đâu?”
Mông Sơn Minh hỏi:
“Đạo gia có biết triều đình phái người bắt vương gia?”
Quản Phương Nghi phẩy quạt tròn xua cát bụi dưới vó đại quân, nói:
“Đạo gia nhận được Công Tôn Bố truyền tin, đã biết việc này."
Quản Phương Nghi giơ tay mời:
“Mông soái, có thể đi chỗ khác nói chuyện không?”
Hoàng Liệt từ trên cao nhảy xuống hét lên:
“Mông soái, không thể xúc động, không thể xúc động!”
Hoàng Liệt chỉ dám năn nỉ hết lời chứ không dám cứng rắn, đám người này đã nổi trận lôi đình, không hù dọa được họ, nếu cứng rắn không chừng họ dám trở mặt với Đại Thiền sơn.
Quản Phương Nghi xuất hiện khiến Mông Sơn Minh bình tĩnh hơn, sau đó ông xoay tọa kỵ rời khỏi đường cái chạy xuống đồng hoang.
Hoàng Liệt định đi theo nhưng Quản Phương Nghi giơ quạt tròn ngăn lại, mỉm cười nói:
“Xin Hoàng chưởng môn chờ chút.”
Quản Phương Nghi nhẹ nhàng lướt đi.
Hoàng Liệt không biết nên nói cái gì, rõ ràng là muốn mình lánh mặt. Hoàng Liệt ngước đầu nhìn Hắc Ngọc Điêu xoay quanh, không thấy Ngưu Hữu Đạo.
Trong đồng hoang, Mông Sơn Minh ghìm cương ngựa đứng yên, tóc bạc dưới ánh nắng chiều có vẻ ông tang thương già cỗi.
Quản Phương Nghi đáp xuống một bên.
Mông Sơn Minh trên cao nhìn xuống bà, trầm giọng hỏi:
“Có phải Đạo gia sớm biết triều đình sẽ ra tay với vương gia nên mới điều chúng ta đi?”
Việc đến hiện giờ làm sao Mông Sơn Minh không phát hiện ra được.
Quản Phương Nghi nói:
“Đạo gia kêu ta đến khuyên Mông soái một câu, vương gia đã bị người triều đình dùng tọa kỵ phi cầm áp đi kinh thành, dù Mông Sơn Minh có trở về, có nhân tài đánh giỏi cũng không cứu vương gia ra được.”
Mông Sơn Minh tức giận bi thương nói:
“Vậy phải làm sao? Không lẽ trơ mắt nhìn vương gia chịu chết sao?"
Mông Sơn Minh quá thất vọng với triều đình, tướng sĩ ở đằng trước liều mạng sa trường, triều đình ở sau lưng đâm dao!
Quản Phương Nghi nói:
“Đạo gia nói chỉ cần Mông soái ở, người ngựa của Nam châu còn thì triều đình không dám dễ dàng xuống tay giết vương gia. Đạo gia còn nói Mông soái là lão soái sa trường, nên lợi dụng người ngựa trong tay làm sao bày mưu lập kế tạo áp lực cho triều đình, buộc triều đình thả người, Mông soái sẽ có cách, không cần Đạo gia dạy.”
Hai người bàn bạc xong Mông Sơn Minh đại khái hiểu, đưa ông và người ngựa rời xa Thương Triêu Tông là vì bảo vệ y.
Mông Sơn Minh hỏi ra thắc mắc giống Quản Phương Nghi:
“Rõ ràng có thể để vương gia cùng chúng ta rút lui, tại sao Đạo gia làm như vậy? Lẽ nào Đạo gia không biết vương gia đến kinh thành dù không chết cũng sẽ khốn khổ, không nói Thương Kiến Hùng hận vương gia thấu xương, trưởng lão của Tiêu Dao cung mới chết trong tay vương gia.”
Quản Phương Nghi lắc đầu thở dài:
“Ta cũng không rõ nguyên do trong đó, Mông soái ít nhiều cũng biết con người của Đạo gia rồi, hiếm ai biết hắn muốn làm gì. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tấm lòng trân trọng của Đạo gia đối với Mông soái là thật sự.”
Mông Sơn Minh ngửa đầu thở dài:
“Ta xin nhận lòng yêu thương của Đạo gia, ta lớn tuổi, lão hủ không sống được vài năm, vương gia khỏe mạnh quan trọng hơn ta. Hồng Nương nhất định phải nói với Đạo gia là tuyệt đối chịu đựng áp lực từ ba đại phái, vương gia không thể xảy ra chuyện!”
Mông Sơn Minh rất lo Ngưu Hữu Đạo không chịu nổi áp lực từ ba đại phái mà thỏa hiệp, không phải ông lo xa, ông có thể tưởng tượng ba đại phái sẽ gây áp lực rất lớn cho hắn. Ngưu Hữu Đạo sẽ khó chịu đựng nổi ngươi đó, nếu không ba đại phái đã chẳng làm ra việc như vậy ngay lúc này.
Quản Phương Nghi nói:
“Mông soái yên tâm, Đạo gia đã hiểu rõ kế hoạch của họ tức là dã đi trước họ, sẽ không cho họ vừa ý. Đã có người phát tán lời đồn ở những nơi đông người như thành Trích Tinh, nói là triều đình và ba đại phái muốn mưu hại Đạo gia, vương gia. Bây giờ đã xác minh vương gia bị bắt, Đạo gia sẽ mượn cơ hội cắt đứt liên lạc với bên ngoài, ba đại phái không tìm thấy Đạo gia thì không thể tạo áp lực. Mông soái nhớ kỹ cách liên lạc ta mới nói, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.”
Mông Sơn Minh gật đầu.
Quản Phương Nghi nói:
"Ta không thể ở lâu, tránh cho bị ba đại phái tìm đến, ta đi trước một bước."
Mông Sơn Minh chắp tay tiễn.
Quản Phương Nghi phất ống tay áo lên trời, Hắc Ngọc Điêu sà xuống, bà lắc người đáp xuống lưng chim. Hắc Ngọc Điêu vỗ cánh nhanh chóng bay đi.
Hoàng Liệt đứng phía xa hét to:
“Hồng Nương!”
Hoàng Liệt muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo ở đâu, bây giờ nên làm gì, Đại Thiền sơn không khống chế được thế cục này. Nhưng người đi xa làm như không nghe thấy, dần biến mất phía chân trời.
Long Hưu giật mình hỏi:
“Mông Sơn Minh và mười vạn thiết kỵ chạy rồi?"
Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên ở bên cạnh ngạc nhiên. Việc này chấp hành cực kỳ cơ mật, người biết chuyện sẽ không để lộ bí mật mới đúng.
Hoàng đế Thương Kiến Hùng của nước Yến bị việc này kinh động tự mình đến phất tay ra hiệu. Điền Vũ đưa tấu chương của Ca Miểu Thủy cho Long Hưu.
Long Hưu cầm lấy xem nhanh. Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên không ngồi yên được cũng lại gần cùng xem.
Bọn họ không căng thẳng không được. Chủ tướng có thể hiệu lệnh người ngựa Nam châu vừa thiện chiến vẫn còn đó, lực lượng Nam châu còn y nguyên, sơ sẩy một cái sẽ là họa lớn ngập trời. Nói trắng ra là sẽ buộc Nam châu phản.
Lúc này Hàn Tống như hổ rình mồi, bên trong có phản quân làm loạn, nếu Nam châu phản thì rắc rối lớn, hỏi sao họ không căng thẳng?
Suy nghĩ dầu tiên của Long Hưu là có người để lộ bí mật, nếu không thì sao trùng hợp như vậy, bên mình mới quyết định động Thương Triêu Tông thì người ngựa của y đã chạy?
Chuyện này không nhỏ, ban đầu ít người biết chuyện, chỉ có cao tầng triều đình, ba đại phái biết. Người được phái đi chấp hành cũng là chờ đến phút cuối mới được cho biết đi làm gì.
Xem tấu chương viết Thương Triêu Tông còn ở thì Long Hưu thở phào:
“May mắn, chỉ cần khống chế được Thương Triêu Tông, có con tin trong tay là Nam châu không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Thương Kiến Hùng hỏi:
“Cung chủ xác định có thể làm Ngưu Hữu Đạo khuất phục sao?”
Mặt Long Hưu dữ tợn nói:
“Đến lúc này hắn không đồng ý không được!”
Sau đó Long Hưu nghi hoặc hỏi:
“Sao sự việc trùng hợp vậy được, có khi nào bị ai lộ bí mật không?”
Thương Kiến Hùng do dự nói:
“Hình như không thể nào, ban đầu chỉ có những người đó biết, bọn họ sẽ không để lộ bí mật mới đúng. Việc này đúng là tình cờ, mấy chục vạn tù binh bị bắt trước khi quyết định động Thương Triêu Tông, lúc trước họ còn đang tranh luận việc này, chẳng qua Thương Triêu Tông kiên trì ý của mình.”
Long Hưu vẫn nghi ngờ:
“Kiên trì ý đến nỗi rút đi lực lượng hộ vệ bên cạnh mình? Bệ hạ cảm thấy hợp lý sao?"
Thương Kiến Hùng cũng hoang mang:
“Có lẽ vì cho rằng lúc này không dám động hắn. Mấy người bên ta theo lý thì không thể nào để lộ bí mật, nếu có vấn đề thì nên điều tra bên người ngựa.”
Mấy người thầm nghi ngờ, suy đoán ai biết chuyện.
Không ai dám loại bỏ khả năng bí mật bị lộ, mãi đến khi tin tức truyền đến Thương Triêu Tông đúng là đã bị bắt, thuận lợi áp đến kinh thành thì họ mới gỡ bỏ nghi ngờ, tin tưởng chuyện đúng là tình cờ.