Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nói vậy là không định thả người đúng không?”  

 

Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, nói.  

 

“Đương nhiên, được rồi, giờ ngươi đưa ta đến ngọn núi khác đi, ta chỉ cần những ngọn núi có truyền thừa lớn một chút là được!”  

 

Lệ Việt hất hàm sai khiến: “Ngươi yên tâm, khi nào chúng ta tiếp nhận truyền thừa xong thì sẽ thả các ngươi, sẽ không làm khó các ngươi đâu. Ta lấy danh nghĩa của tổ tiên là Lệ Vương ra thề, sẽ không làm trái lời hứa!”  

 

“Danh nghĩa của Lệ Vương?”  

 

Tần Ninh lúc này bật cười: “Danh tiếng của tổ tiên ngươi đều bị ngươi đánh mất hết rồi”.  

 

“Thằng nhãi, ngươi không hiểu tình hình à?”  

 

“Aaa....”  

 

Lệ Việt vừa nói xong thì đột nhiên, có một tiếng hét thảm thiên phát ra từ trên núi.  

 

Tiếng hét ấy vang lên, Lệ Hằng ở trên núi cũng như phát điên lên, không ngừng kêu gào, cả người phồng lên.  

 

“Lệ Hằng, làm sao vậy?”  

 

Lệ Việt lập tức sợ hãi nói.  

 

“Đại ca, ta khó chịu quá, cơ thể ta như muốn vỡ ra vậy, đầu ta muốn nổ tung!”, Lệ Hằng ôm đầu mình, hét lớn: “Đại ca, ta không chịu nổi nữa!”  

 

Nhìn sắc mặt đau khổ đến dữ tợn của Lệ Hằng, giống như không nói nổi câu gì, nhất thời, ánh mắt Lệ Việt rét lạnh, nhìn sang phía Tần Ninh.  

 

“Thằng nhãi kia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”  

 

“Ngươi hỏi ta?”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm sao mà ta biết được...”  

 

“Nơi này cũng không phải do ta xây dựng nên, mỗi một ngọn núi trong núi Thận Sơn, ta cũng không dám nói toàn bộ đều là nơi tốt”.  

 

“Muốn hỏi thì đi mà hỏi lão nhân Thiên Thận ấy chứ”.  

 

“Khốn kiếp, ta không muốn nói những câu đấy với ngươi”.  

 

Lệ Hằng phẫn nộ hét lên: “Mau cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi sẽ phải chết!”  

 

“Cứu đệ đệ ngươi ra?”  

 

Kiếm Tiểu Minh cười lạnh: “Ban nãy bắt chúng ta nhường ngọn núi này, giờ lại ép chúng ta phụ trách, trò hề à?”  

 

Soạt...  

 

Một ánh sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện, Lệ Việt lạnh lẽo nói: “Cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi... sẽ phải chết”.  

 

“Chúng ta sẽ phải chết?”  

 

Tần Ninh buồn cười nói: “Ngươi đúng là làm xấu mặt Lệ Vương thật đấy. Lệ Vương năm đó nghiêm khắc vô cùng, với con cái cũng cực kỳ quy tắc, vi phạm quân lệnh sẽ bị phạt nặng”.  

 

“Đến đời các ngươi thì mất hết, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?”  

 

“Vậy thì làm sao?”, Lệ Việt hừ lạnh: “Mau cứu đệ đệ ta ra!”  

 

“Cứu đệ đệ ngươi?”  

 

Tần Ninh thản nhiên đáp: “Tự mình muốn chết, thì để hắn ta chết ở trên đó đi!”  

 

“Ngươi chán sống à!”  

 

Lúc này Lệ Việt lập tức xông ra.  

 

Keng!  

 

Đột nhiên, Thiên Linh Lung lập tức xông ra.  

 

Lệ Việt là con cháu đời sau của Lệ Vương, thiên phú đã rất cao rồi, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.  

 

Nhưng Thiên Linh Lung lúc này cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.  

 

“Lão Lạc, giết chết bọn chúng đi!”  

 

Lệ Việt trầm giọng quát.  

 

Lão già phía sau hắn ta cười thản nhiên, lập tức bước ra.  

 

“Lão phu cũng không định địa khai sát giới đâu, cho nên các ngươi...”  

 

Oanh...  

 

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, một người lập tức vung quyền ra, đứng ở trước mặt nhóm Tần Ninh.  

 

Bóng người đó cao thẳng, hơi thở mạnh mẽ, một uy áp của cảnh giới Hóa Thần lúc này tỏa ra.  

Nhìn kỹ thì đó chính là Thiên Đạo Nhất. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK