Cuối cùng cần phải phát triển ra hồn hải của con người.
Hồn hải tràn đầy, ngưng tụ thành ba hồn võ giả.
Khi ngưng tụ một hồn, đó chính là cảnh giới Thánh Nhân.
Ba hồn thì là Thánh Nhân viên mãn.
Bởi vậy cảnh giới Thánh Nhân mới chia làm ba.
Cảnh giới Nhất Hồn! Cảnh giới Nhị Hồn! Cảnh giới Tam Hồn! Nhưng đây chỉ là một cách phân chia đơn giản.
Cho dù đều là Thánh Nhân, thế nhưng cường độ của ba hồn lại khác biệt, thực lực cũng không giống nhau.
Cho nên cảnh giới Thánh Nhân sẽ xuất hiện tình huống cảnh giới Nhất Hồn có thể đánh bại cảnh giới Tam Hồn dễ dàng.
Nó được quyết định dựa vào việc hồn có mạnh hay không! Bây giờ Tần Ninh vẫn chưa cân nhắc đến việc ngưng tụ ra ba hồn.
Khi hắn ngưng tụ ra hồn bản thể, hồn rồng và hồn phượng cũng sẽ chiếm cứ trong đó.
Dù không hề làm gì thì cường độ hồn của hắn cũng đã vượt xa người ngoài.
Có thể nói, hắn tự thân ngưng tụ chủ hồn, tọa trấn Trung cung.
Mà hồn rồng và hồn phượng ở riêng Đông Cung và Tây Cung.
Tạo ra thế chân vạc, đủ khả năng để bộc phát ra uy lực không ai sánh bằng.
Trước mắt, việc cấp bách là mở hồn hải, hoàn thành hồn hải thuế biến.
Mỗi ngày mỗi đêm đều khai thác, sự biến hóa của hồn hải cũng ngày càng rõ ràng.
Mỗi lần mở hồn hải ra, Tần Ninh liền nghĩ đến Cốc Tân Nguyệt.
Khi Cốc Tân Nguyệt tiến vào cảnh giới Hư Thánh, chắc chẳng mấy chốc hồn hải sẽ đến viên mãn, thậm chí có thể từ Hư Thánh tầng một đến tầng mười trong khoảng thời gian rất ngắn.
Chỉ là đến lúc đó, Cốc Tân Nguyệt ở trong hồn hải cô quạnh có thể đoạt xác nàng ấy hay không! Đáng tiếc bây giờ Cốc Tân Nguyệt cũng không ở bên cạnh hắn.
Suốt cả một tháng, Tần Ninh vẫn luôn yên ổn ở bên trong Xuy Tuyết Trai.
Cho đến một ngày.
“Tần công tử!”
Một giọng nói vang lên bên ngoài đình viện.
Lý Tồn Kiếm tông cửa đi vào, kích động nói: “Nghe được tin tức của Dương công tử rồi!”
Lúc này Tần Ninh không khống chế được hai tay đánh đàn, dây đàn liền đứt.
“Sống hay chết?”
Tần Ninh không khỏi nói.
“Không biết... Chắc là còn sống...”, Lý Tồn Kiếm do dự nói.
“Cái gì gọi là không biết?
Sống hay chết cũng không biết sao?”
“Người đâu?
Dẫn cho ta xem một chút!”
Giờ phút này Lý Tồn Kiếm càng không biết nên nói cái gì.
“Phía trước sảnh, Lâu Động Thiên dẫn đến!”
Bóng người Tần Ninh lóe lên, xuất hiện phía trước đình.
Lúc này Lâu Động Thiên dẫn theo mấy người áp giải một người đàn ông trung niên xuất hiện.
“Tần công tử”.
Lâu Động Thiên chắp tay nói: “Người này nói là đã gặp Dương Thanh Vân kia!”
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tần Ninh, lập tức chắp tay nói: “Chào Tần gia”.
“Nói!”
Tần Ninh bình tĩnh nói.
“Hồi bẩm hai vị gia, tiểu nhân tên là Lý Huyền, là người sinh ra ở địa phương thành Thanh Ma, kinh doanh một khu giải trí, làm ăn buôn bán nhỏ”.
“Ngày đó Dương Thanh Vân này đến trước cửa cửa hàng của ta, tiểu nhân nhìn dáng vẻ đẹp đẽ, cũng không già lắm, liền lừa vào bên trong”.
“Nghe giọng điệu của cô gái kia và người hầu bên cạnh, hình như bọn họ đến từ thành Vạn Ma, Dương Thanh Vân kia đã bị đưa đi, việc này xảy ra vào hai ba tháng trước...”, “Nếu sớm biết hai vị gia muốn tìm kẻ ác này, chắc chắn tiểu nhân sẽ giữ lại, tuyệt đối không để người kia dẫn đi!”
Lý Huyền nói một mạch đầu đuôi câu chuyện ra.