Một tràng tiếng ầm ầm lập tức nổ ra, cơ thể Đoạn Ứng Thiên không ngừng lùi lại.
Trong lúc trời đất rung chuyển, Đoạn Ứng Thiên bị cây thương của Tần Ninh đánh lui liên tiếp.
“Đáng chết!”
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên phát hiện bất kể mình ra chiêu gì thì Tần Ninh cầm cây huyết thương đó đều có thể hóa giải.
Thậm chí đòn tấn công ngang tàng của hắn cũng bị huyết thương trực tiếp ngăn lại.
Chỉ có một phần sức mạnh cực nhỏ rơi lên người Tần Ninh, nhưng lại bị Tần Ninh ngăn chặn một cách hoàn hảo.
Cứ tiếp tục như vậy thì người chết chắc chắn là hắn.
Đoạn Ứng Thiên muốn rút lui, nhưng không rút chạy nổi.
“Ngươi đừng hòng chạy được!”
Lúc này Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn sang Đoạn Ứng Thiên, trầm giọng nói: “Trong tình hình này mà còn muốn chạy cái gì? Yên tâm đi chết là được rồi!”
Thương xuất ra như rồng.
Khoảnh khắc này, bóng hình Tần Ninh nổi lên sát khí bừng bừng cùng với cây trường thương được chém ra.
Ầm…
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh ào ào tuôn ra như tưới nước.
Cơ thể Đoạn Ứng Thiên cứng đờ lại.
Nhìn qua, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Đoạn Ứng Thiên tan vỡ, không còn sót lại chút gì.
Giữa đôi lông mày hắn xuất hiện vết máu vô cùng đáng sợ.
Chết không thể chết thêm lần nữa!
Vẻ mặt của các đệ tử tộc Đoạn Tình xung quanh đều khiếp sợ kinh hãi rất muốn tháo chạy.
Nhưng đám người Dương Thanh Vân lại cố hết sức giữ chúng lại.
Trận chém giết có vẻ càng thêm thảm khốc dữ dội.
Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn cảnh tượng xung quanh.
Tộc Đoạn Tình…
Truyền nhân Thiên Võ Đạo…
Trong thánh vực Thiên Hồng này, có vẻ không yên bình!
Cùng với không ít người tộc Đoạn Tình cố hết sức bỏ chạy, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương cũng không thể nào ngăn cản toàn bộ.
Tần Ninh cũng không có suy nghĩ phải đuổi cùng giết tận.
Dần dần trận chiến kết thúc.
Thạch Cảm Đương nhìn sang Tần Ninh liền cúi đầu bái.
“Sư tôn cái thế vô địch, Thiên Thánh cửu phẩm, giết cho Đại Thánh Vương không thể phản kháng, xứng đáng được tôn là đệ nhất cảnh giới Thiên Thánh!”
Nghe thấy lời của Thạch Cảm Đương, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều ngẩn người.
Xem đi!
Đây mới là cảnh giới cao nhất của nịnh bợ!
Bất kể là trong hoàn cảnh nào, cứ mở miệng là nịnh nọt, không đỏ mặt, không xấu hổ.
Bọn họ phải học tập mới được.
Tần Ninh nhìn mấy người, lên tiếng nói: “Sao mấy người các ngươi lại vào được trong này?”
Tần Ninh vừa dứt lời, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, đến thì cũng đến rồi, không sao thì tốt”.
Mấy người vừa đi vừa hàn huyên một hồi thì đến bìa rừng núi trũng.
“Tháp liêu Thanh Hỏa ở nơi này ư?”