Tần Ninh hừ một tiếng, xoay người đi.
"Ô kìa!"
Ôn Hiến Chi không phục, bóng người trực tiếp lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh, hai tay đè lại bả vai Tần Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hiến Chi quát: "Không cho phép ngươi đi, giả bộ như là sư tôn ta, còn muốn đánh thức năm Thánh Chủ, ngươi chính là gian tế Ma tộc đúng không, đồ cặn bã của Nhân tộc, ông đây xem thường nhất là người như ngươi!"
"Ôn Hiến Chi, ngươi láo xược!"
Tần Ninh quát: "Nòng cốt tối cao của Thánh Ngự Thiên Quyết tên là Thiên Ngự, năm đó ta dạy bảo ngươi như thế nào?"
"Thanh Hiên, Ôn Hiến Chi sơ suất trong việc này, ngươi cũng sơ suất theo sao?"
Tần Ninh khẽ nói: "Năm đó bản tôn lột da ngươi như thế để ngươi thần phục Ôn Hiến Chi sao?"
Lúc này Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đều sững sờ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bây giờ đã tin chưa?"
Nói xong Tần Ninh tiếp tục đi tới.
"Ta tin ngươi cái đầu ấy, tên nhóc thối nhà ngươi, nực cười!"
Chát...
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Phía trên mặt đất yên tĩnh như chết.
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc thối, tỉnh táo lại, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!"
"Ngươi đánh ta?"
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi.
"Ta là..."
"Ngươi dám đánh ta?", Tần Ninh lại nói.
"Ta thấy ngươi giống như điên..."
"Ngươi lại dám đánh ta?", Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp tục nói.
Ôn Hiến Chi bị Tần Ninh ép hỏi, lập tức quát: "Ta đánh ngươi thì đánh ngươi, làm sao?"
"Tên nhóc thối, bớt giả vờ với ta đi, hãy ngoan ngoãn một chút, chớ có lộn xộn, cho dù Ma tộc tới, Ôn Hiến Chi ta là cao thủ một đời, cũng có thể trấn áp được bọn họ!"
"Được được được!"
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua vết máu trên mặt, hơi cong khóe miệng.