Lúc này, sắc mặt Thủy Thuận Anh trở nên âm trầm đáng sợ.
Tần Ninh trước mắt, đáng chết!
Đột nhiên một nam tử trung niên xuất hiện giữa không trung, nhìn vào đám nguồ Tần Ninh và Thủy Thuận Anh.
“Vì sao Phong Tuyết lâu lại sập? Các ngươi là người phương nào mà lại gây chuyện ở đây?”
Người tới vóc dáng mập mạp nhưng lại đầy chính khí, tiếng nói vô cùng khí phách.
Cũng là một người dương thánh linh cảnh Tụ Dương!
Lúc này, xung quanh tụ tập rất nhiều đệ tử ngoại các, phần lớn đều là cấp bậc huyền cảnh Tạo Hóa, linh cảnh Niết Bàn.
Những đệ tử kia cũng không tùy tiện đến gần.
“Kẻ hèn này là Cam Chi Túc!”
“Đội trưởng đội chấp pháp, ngoại các Thanh Ninh các!”
“Các ngươi là ai? Gây chuyện ở ngoại các, không muốn sống nữa sao?”
Cam Chi Túc quát lên, lập tức thả ra uy áp.
Nhất thời, mọi người cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Thủy Thuận Anh nhìn thấy Cam Chi Túc, lại chắp tay cười nói: “Cam đại nhân, quấy rầy rồi”.
“Là ngươi sao”.
Cam Chi Túc nhìn thấy Thủy Thuận Anh, cười nói: “Thủy công tử, tới từ khi nào thế? Cũng không báo một tiếng”.
“Đây không phải là chưa kịp báo đã bị người ta quấy rối sao?”
Ánh mắt Thủy Thuận Anh nhìn về phía mấy người Tần Ninh.
Lập tức, Cam Chi Túc quay lại nhìn mấy người Tần Ninh.
“Các ngươi là người phương nào? Lại mặt như vậy, xưng tên ra đi”.
Cam Chi Túc hùng hậu nói.
Cốc Tân Nguyệt sải bước ra, nhìn về phía Cam Chi Túc, lạnh nhạt nói: “Tại hạ là phó các chủ Cốc Tân Nguyệt của Bắc Ninh các!”
Một cái lệnh bài xuất hiện, lơ lửng ở trước người Cốc Tân Nguyệt.
Cam Chi Túc nhìn thấy lệnh bài thì vô cùng ngạc nhiên.
Phó các chủ của Bắc Ninh các?
Sao lại sinh ra mâu thuẫn với Thủy công tử?
Thủy công tử đến từ một thế lực lớn ở đại lục Tây Lan, bối cảnh cũng không tầm thường, thường xuyên đến Thanh Ninh các.
Cho nên hắn ta cũng biết.
Xử lý kiểu gì bây giờ?
“Thủy công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại đánh nhau?”
“Thủy công tử hẳn phải biết, tại Thanh Ninh các bên ngoài các, là không cho phép gây hấn gây chuyện!”