"Tình huống ngươi đang thấy hiện giờ chẳng qua là do bọn họ chẳng mấy quan tâm đến Hạ Tam Thiên thôi, sau khi trở về, ngươi sẽ phát hiện mối nguy hiểm thực sự..."
Mối nguy hiểm thực sự?
"Gia đình ngươi, bạn bè ngươi, tri kỷ ngươi...."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì khoan nói ta đã, chắc có lẽ phụ thân ta sẽ xử các ngươi luôn đấy", Tần Ninh ngắt lời.
"Phụ thân ngươi? Ở đâu?"
Diệp Chi Vấn dõng dạc: "Đến ông ta cũng phải né tránh cơ mà, ngươi nghĩ mình có khả năng gánh vác ư?"
"Đó không phải là né tránh!"
Tần Ninh thốt ra một câu đầy chắc nịch: "Đó là tin tưởng!"
Vì sao phụ thân hắn rời đi?
Chẳng qua là do bất đắc dĩ nên ông mới phải làm vậy thôi.
Nhưng Tần Ninh biết phụ thân có suy nghĩ riêng của mình.
Rời đi cũng là tin tưởng.
Phụ thân tin hắn có thể quản lý mọi thứ một cách êm đẹp.
Tần Ninh sẽ không phụ lòng ông.
"Nói trắng ra là bọn họ đến Thương Mang Vân Giới vì một thứ, nhưng bản thân họ cũng không biết nó ở đâu à?"
Hắn cười cười: "Thế thì ta hiểu được một chút rồi".
"Ngươi hiểu gì?", Diệp Chi Vấn hỏi.
"Hiểu trách nhiệm đang đè trên vai ta", Tần Ninh cười nhẹ: "Phụ thân ta ở bên ngoài không nhẹ nhàng gì đâu, ngược lại ta mới là người phải đảm trách ít nhất đấy".
"Điều này càng làm ta rõ hơn rằng nhiệm vụ của ta là niềm mong đợi của phụ thân, cũng là niềm mong đợi của cả thế giới này, cũng là thứ mà Mục gia ta không thể bỏ qua".
"Nói cách khác là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều đấy!"
Diệp Chi Vấn trầm ngâm nhìn Tần Ninh.
Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa đều ngây ra.
Hai người này đang nói gì thế?
Cùng lúc đó, một người một chó Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo cũng trợn trừng mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Rồi còn Mục gia là sao?
Không phải sư phụ họ Tần ư?
Rốt cuộc chuyện này là sao?