“Phàm đại ca, chuyện này cứ thế cho qua sao?”, Yến Bình Sinh không khỏi hung hăng nói.
“Chúng ta đã vô cùng mất mặt trước mọi người, nếu cứ như thế bỏ qua thì sao được?”
Vừa nghĩ tới sự kiêu ngạo của Tần Ninh, Yến Bình Sinh chỉ cảm thấy trong lồng ngực nghẹn một cục tức.
Gã này quá ngông cuồng.
Nhưng quan trọng là hắn còn có sức mạnh không thể tin được.
Ba người bọn chúng liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Điều này thật sự quá kinh khủng.
“Vậy ngươi nói nên làm thế nào?”
Yến Quy Phàm lúc này bình tĩnh nói: “Nếu phụ hoàng ở đây thì đương nhiên là ta không sợ.
Nhưng bây giờ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.
Không nghe lời hắn, lẽ nào đối đầu với hắn để chết à?”
“Gã này dám giết Yến Lạc, thì ngươi cho rằng hắn lại sợ hậu quả của việc giết chúng ta sao?”
Yến Quy Lộ khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, giết 1 người cũng là giết, mà giết 9 người thì cũng thế”.
Nghe lời này, ba người đều im lặng.
“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”
“Đợi!”
Yến Quy Phàm từ tốn nói: “Đợi, xem Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì”.
“Nếu hắn muốn giết chúng ta thì đã ra tay từ đầu rồi.
Bây giờ không giết chúng ta vậy có thể nói là hắn có chuyện cần chúng ta giúp đỡ”.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?”
“Ta, ba vị công tử, ta là Thánh Thiên Viêm”.
Cửa phòng mở ra, Thánh Thiên Viêm đứng ngoài cửa khẽ cười nói: “Ba vị công tử, công tử Tần Ninh mời ba vị lên lầu một chuyến”.
Nghe vậy, đám người Yến Quy Phàm chợt cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì, chúng cũng không biết.
“Được!”
Ba tên này đứng dậy, theo Thánh Thiên Viêm lên lầu.
“Ba vị công tử”.
“Tần công tử nhất định là sẽ đồng ý”.
.
Danh Sách Chương: