“Rõ!”
Đôi mắt lão Vệ lại lần nữa khép hờ, dịch chuyển hai bước sang phía mà Tần Ninh đặt Vân Sương Nhi xuống.
Mà lúc này, Thánh Thiên Viêm và đám Yến Quy Phàm cũng vội vàng lại gần.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng hạ xuống.
“Không tệ, đạt tới ngũ chuyển, thực lực phát huy cũng tạm”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì có lẽ ba tên này đã chết dưới roi dài của cô rồi!”
Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, không phản bác.
Trong mắt người khác là tốt, trong mắt Tần Ninh chỉ coi là bình thường.
Trong mắc người khác là cực tốt thì trong mắt Tần Ninh chỉ có thể coi là hợp lệ.
Ánh mắt của Tần Ninh hà khắc không ai có thể so được.
Mà lúc này, mọi người đều kinh ngạc.
Đây chính là Tần Ninh sao?
Một thiếu niên nhìn trông chỉ mới 17 tuổi này à?
Đùa gì chứ?
Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ đều chết dưới tay gã này sao.
Mọi người lúc này đều cảm thấy khó tin.
Sở Thiên Kiêu, Hạng Vân Thăng, Địch Minh cũng đứng thành 1 hàng, bay trong không trung nhìn xuống bên dưới.
Ánh mắt của Tần Ninh liếc qua, nhìn 3 tên này.
“Sở Thiên Kiêu, con cháu cương quốc Đại Sở? Hậu nhân của Sở vương? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng với tì nữ của ta sao? Kể cả Sở vương tại thế mà dám nói thế thì ta cũng tát chết ông ta!”
Lời này vừa nói ra khiến không khí xung quanh trở nên lặng như tờ.
Tần Ninh này, điên rồi sao?
Nói linh tinh cái gì vậy?
Tần Ninh sải bước lên, lại nói: “Người của ta mà ngươi cũng dám cướp, muốn chết cũng không phải tìm cách đó chứ!”
Lời nói này không nghi ngờ gì chính là sự khinh thường đối với Sở Thiên Kiêu.
Khinh thường một thiên tài vương thể cảnh giới Địa Võ tầng 1, Tần Ninh đang nghiêm túc sao?
“Con cháu Sở Vương, 3 hoàng 7 vương lúc đầu rốt cuộc là tồn tại như thế nào?”, Vân Sương Nhi không nhịn được mà hỏi.
.
Danh Sách Chương: