Toàn bộ dãy núi Đại Nhật Sơn kéo dài trăm dặm.
Mà Đại Nhật Sơn nằm ngay giữa những ngọn núi này.
Cửa vào là một ngọn núi được đục rỗng, hai bên là vách đá, ở giữa có một chiếc cổng lớn.
Ở hai đầu của vách đá, trên một tảng đá lớn có viết ba chữ lớn.
Đại Nhật Sơn! Sơn môn rộng ước chừng rộng trăm mét, bốn phía có từng đạo thánh trận xoay xung quanh, nếu như quan sát kỹ có thể thấy, toàn bộ cánh cổng của Đại Nhật Sơn được bao phủ bởi thánh trận, khí thế cuồn cuộn.
Giờ phút này, Tề Thải Nguyệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trở về được đến Đại Nhật Sơn, chặng đường phía trước cũng coi như là an toàn.
“Tiến vào sơn môn, không được đi xuyên qua đại trận, nếu không sẽ bị trưởng lão bên trong sơn môn cảm nhận được, trở thành tên trộm bị đuổi giết”.
Tề Thải Nguyệt ngoan ngoãn giải thích.
Nhưng mà, Tề Thải Nguyệt vừa mới dứt lời, hai tiếng xé gió đã vang lên, cũng trực tiếp lao vào trong Đại Nhật Sơn.
“A…”, Tề Thải Nguyệt vò đầu nói: “Đệ tử nòng cốt đều là cảnh giới Địa Thánh, có được đặc quyền, không cần phải như thế…”
“Chào Tề sư tỷ!”
“Kết thúc rèn luyện thì trở về thôi”.
Tề Thải Nguyệt không muốn nhiều lời, cô ấy chỉ vào Tần Ninh và Thạch Cảm Đương: “Hai vị này là do Dương Tam Tuần sư huynh mời đến để gia nhập vào đội ngũ võ giả của Đại Nhật Sơn chúng ta”.
Nghe được tên tuổi của Dương Tam Tuần, sắc mặt đệ tử giữ núi lập tức trở nên nghiêm túc.
Đó là thiên chi kiêu tử, một trong hai mươi tư người xuất sắc nhất trên Thanh Long Bảng Thanh Châu.
Cả vùng đất Thanh Châu, trong các võ giả cùng thế hệ, hắn ta là người giỏi nhất trong hai mươi bốn người đứng đầu, vô cùng vinh quang!
“Nếu là như thế, chỉ cần đưa ra lệnh bài là được rồi”.
Tần Ninh giao lệnh bài ra.
Sau khi kiểm tra một lát, đệ tử giữ núi gật gật đầu, rồi chắp tay hành lễ.
Có thể được Dương Tam Tuần mời đến, đây nhất định cũng là nhân vật kiệt xuất.
“Được rồi, để ta dẫn bọn họ đi tìm Dương Tam Tuần sư huynh”.
Tề Thải Nguyệt khoát tay, dẫn hai người Tần Ninh và Thạch Cảm Đương tiến vào bên trong Đại Nhật Sơn.
Đi qua sơn môn là một con đường lớn thẳng tắp.
Con đường có chiều rộng trăm mét, hai bên đường là cây hoa đua nhau khoe sắc, toả hương thơm ngát.
Không chỉ vậy, xung quanh còn có những con thánh thú nho nhỏ chạy nhảy lên xuống.
Đi qua đường lớn là một cây cầu hình vòm.
Mà phía sau cây cầu là một quảng trường, cuối quảng trường là một toà đại điện.
Tề Thải Nguyệt không ngừng giới thiệu cho Tần Ninh và Thạch Cảm Đương về phong cảnh của Đại Nhật Sơn.
“Tiếp tục đi sâu vào bên trong chính là chỗ ở của đệ tử tinh anh, mỗi một đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn có quyền lựa chọn cho mình một ngọn núi bên trong thánh mạch Thiên Địa, thuận lợi cho việc tu hành, cũng có thể tìm đệ tử ngoại môn đến để trông coi!”
“Mà đệ tử nòng cốt thì ở chỗ sâu nhất, mỗi một người không chỉ có một ngọn núi riêng biệt mà còn được cung cấp sơn cốc để tu hành, sơn cốc để luyện võ…”, không khó để nghe ra, khi nói đến điểm này, Tề Thải Nguyệt lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Bình thường, đệ tử nội môn không có quyền tiến vào khu vực của đệ tử tinh anh và đệ tử nòng cốt”.