Sau chuyện Lý Nhất Phong phản bội Tần Ninh năm đó đến giờ, đối với những người bạn cũ của sư tôn, Dương Thanh Vân không hoàn toàn tin được.
"Yên tâm đi, đáng tin".
Ôn Hiến Chi cười nói: "Ngươi và ta có thể phản bội sư tôn, nhưng chắc Thời Thanh Trúc sẽ không đâu...."
"Các ngươi không thấy bộ dạng của Thời Thanh Trúc lúc nhìn sư tôn sao? Làm gì còn có vẻ chủ thượng gì nữa, hoàn toàn giống tiểu muội nhà kế bên!"
Ôn Hiến Chi vừa nói xong, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều nhìn về phía hắn.
"Ách..." Ôn Hiến Chi xấu hổ cười nói: "Ý ta là... Sức quyến rũ của sư tôn quá lớn... Nhị vị sư nương đừng hiểu lầm..."
Tần Ninh đứng dậy nói: "Chuẩn bị tinh thần hết đi".
"Hiện giờ Hiến Chi là Thánh Đế cấp thấp, Phệ Thiên Giảo là Thánh Đế cấp cao, nhưng mà tiếp theo đây, đối thủ mà chúng ta phải đối mặt, e rằng có không ít thánh đế..."
"Nếu như có cơ hội, bốn người các ngươi nhanh chóng tiến lên Thánh Đế mới được".
Bốn người Dương Thanh Vân đều gật đầu.
Hiện tại bốn người họ đều là Thánh Tôn, trong thập đại thánh vực này, Thánh Tôn đã là cường giả, có thể tọa trấn một phương rồi.
Nhưng chiến loạn Võ Môn lần trước, Thánh Đế liên tiếp xuất hiện, muốn bảo vệ được Tần Ninh, cảnh giới Thánh Tôn không đáng nhắc đến.
"Sư tôn yên tâm đi, đồ nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của người".
Thạch Cảm Đương khí phách nói.
Bên ngoài sơn cốc, Thời Thanh Trúc xuất hiện, mấy người lên đường.
Ra khỏi sơn cốc, đi theo Thời Thanh Trúc, không đi vào Thanh Tiêu Thiên, cuối cùng đi đến một sơn cốc khác.
Mà sơn cốc lớn như vậy, có hơn trăm con phi cầm cuộn mình nằm trên đất, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy mấy người Tần Ninh đến, đám phi cầm mở mắt ra hết, bộ lộ ra khí thế bén nhọn cực kỳ.
"Thánh thú bát giai - Ngự Phong Kim Ưng!"
Một con phi cầm, lông lưng dựng lên, lông vũ toàn thân như được đúc từ vàng, quang mang sáng chói, chiếu sáng khắp sơn cốc.