Tần Ninh lại dứt khoát nói: "Ngươi không đi ra thì ta cứu người kiểu gì? Ngươi mà ở lại đây thì lát nữa sẽ không chịu nổi đâu!"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng càng thêm không hiểu.
Ly Tâm Linh Nguyệt lại nắm tay ca ca, điềm nhiên nói: "Ca ca yên tâm đi, Tần đại ca là người tốt, sẽ không hại muội đâu".
"Huynh không có ý đó, chỉ là..."
"Không có chuyện gì đâu mà!"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, gật đầu rồi quay người rời đi, đóng cửa phòng.
Tần Ninh lúc này nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt.
"Linh Nguyệt, ta có vài lời muốn nói rõ với ngươi".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cặp mắt của ngươi không giống bình thường, sẽ mang lại một sự thay đổi long trời lở đất cho ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ vang danh Thanh Châu”.
"Khi ta chữa khỏi cặp mắt của ngươi, dù ngươi có muốn sống bình thường thì cũng không thể... Mà trở thành một võ giả mạnh mẽ thì bản thân sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức, giết người, bị giết, giết người, bị giết, tuần hoàn qua lại..."
Nghe đến lời này, Ly Tâm Linh Nguyệt chỉ cười: "Tần đại ca yên tâm, ta hiểu mà. Thế nhưng ta vẫn sẽ làm. Ta rất mong có thể được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa. Hơn nữa, ta cũng muốn bảo vệ ca ca!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Ca ca mặc dù đã thành Thánh Nhân, thế nhưng ta biết, bởi vì có Tần đại ca ở nên ca ca mới an toàn. Một khi Tần ca ca rời đi thì ca ca sẽ không còn an toàn nữa".
"Cho nên ta muốn bảo vệ ca ca".
Tần Ninh hơi rung động.
"Ta hiểu rồi!"
Sau đó, Tần Ninh cũng không dài dòng nữa.
"Tiếp theo chỉ cần làm đúng những gì ta nói là được..."
Gian phòng dần trở nên bình tĩnh như cũ.
Mà lúc này giờ phút này, Ly Tâm Lăng ở bên ngoài gian phòng lại lo lắng chờ đợi.
Liên quan đến đôi mắt của muội muội mình, Ly Tâm Lăng muốn bản thân bình tĩnh lại nhưng cậu ta không làm được.
Giờ này khắc này, Ly Tâm Lăng chạy tới chạy lui, không có cách nào ổn định lại tâm trạng.
Mấy ngày sau đó, gian phòng kia đều vô cùng yên tĩnh.
Ly Tâm Lăng cũng đã chờ mấy ngày.
Hôm đó, Nguyên Thanh Hạm lại đến lần nữa.
Trong thành Nguyên gia, trừ phủ Nguyên gia ra thì Nguyên Thanh Hạm chỉ đến phủ Ly Tâm.
"Ly Tâm Lăng sao mà như người mất hồn thế?"
Nguyên Thanh Hạm thắc mắc hỏi Dương Thanh Vân.
Mấy ngày nay, nàng ta đều tập luyện với Dương Thanh Vân.
Nhưng luyện mãi, nàng ta nhận thấy Dương Thanh Vân ngày càng mạnh.
Loại cảm giác này rất khác.
Khi luyện tập với Ly Tâm Lăng, nàng ta cảm nhận được Ly Tâm Lăng có tiến bộ.
Nhưng lại không hề nhanh như Dương Thanh Vân.
Sao ở bên cạnh Tần Ninh toàn là quái vật gì thế?
"Sư phụ ta đang chữa mắt cho muội muội của cậu ta, Ly Tâm Linh Nguyệt sắp được nhìn thấy ánh sáng rồi".
Nghe đến lời này, Nguyên Thanh Hạm sững sờ.
Còn chuyện gì mà Tần Ninh không làm được nữa hay sao?
Dường như không có gì mà Tần Ninh không biết vậy.
"Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một Thánh Nhân nữa ư?"
Nguyên Thanh Hạm thầm hỏi.
"Cô nói cái gì cơ?"
"Không có gì, không có gì...", Nguyên Thanh Hạm vội vàng khoát tay nói: "Tiếp tục đi!"
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân gật