“Sư tôn, đây chính là người nói đó nhé!”
“Một lời đã định”.
Thầy trò hai người tự hùa theo câu chuyện của mình.
Cốc Tân Nguyệt càng không nói lời nào.
Mời các ngươi tiếp tục biểu diễn, cũng chẳng có kẻ nào đường hoàng!
Thạch Cảm Đương không tin.
Tần Ninh càng là không thèm để ý thằng nhãi này.
Cái thứ vô liêm sỉ.
Muốn thành Thần Đế, khó khăn cỡ nào?
Con đường võ đạo, hàng vạn hàng nghìn đại lục, mênh mông vô cùng, năng nhân dị sĩ có vô số.
Nhưng lại có bao nhiêu người có thể đặt chân đến thế giới Cửu Thiên?
Mà bên trong thế giới Cửu Thiên, lại có bao nhiêu người, tha thiết ước mơ, muốn đi vào thế giới chư thần?
Mọi người ngồi trên băng long, đi tới Lưu Diễm các.
Lúc này, bên trong thành Lưu Diễm, mọi người sợ hãi không thôi.
Con băng long dài trăm mét, bên ngoài thân thể có băng tuyết bao trùm, hàn khí nghiêm nghị, mà khung xương ở giữa, thoạt nhìn óng ánh trong suốt, gây ra quá nhiều áp lực cho người ta.
Cốc Tân Nguyệt thấy phía dưới khủng hoảng, không nhịn được nói: “Thu đi!”
“Đừng đừng đừng!”
Thạch Cảm Đương vội vàng ngăn lại, nói: “Chân đạp Thần Long, xưng hùng đại lục, anh dũng cỡ nào cơ chứ?”
“Sư tôn, đừng thu hồi, con còn muốn cưỡi trở về Cửu U đại lục cơ mà!”
“Ngươi lắm lời quá!”
Tần Ninh phi thân xuống, băng long trong nháy mắt biến mất.
Mà cùng lúc này, bên trong Phong Thần châu.
Trong không gian mênh mông xuất hiện bóng dáng của băng long.
Mà ở một bên của Phong Thần châu, bóng dáng Băng Hoàng lúc này giang hai cánh ra, nhẹ nhàng lơ lửng, vừa đẹp lại vừa huyền ảo.
Mọi người hạ xuống thành Lưu Diễm, Lưu Vân Triết cũng lập tức chuẩn bị.
Lần này, ông ta không chỉ tìm về Lưu Ly Kim Thân quyết mà còn đạt đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Lưu Diễm Các tại đại lục Thiên Long cũng sẽ không cần phải lo lắng bị kẻ nào hủy diệt nữa.
Chỉ cần ông ta chạy, mấy đại tông môn sẽ phải đề phòng mọi lúc về việc đệ tử nhà mình sẽ bị một vị cường giả cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ giết chết!
Tiếng xé gió vang lên liên tục.