Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cơ thể hai con Cự Viên kia còn đang chạy như bay về phía trước, nhưng đầu chúng đã lìa khỏi cổ, bay lơ lửng trong không trung.  

 

Một cột máu tuôn trào lên trời.  

 

"Chết tiệt!"  

 

Giọng chửi nhỏ vang lên.  

 

Lúc này có hơn mười người đang chạy như bay đến.  

 

Tần Ninh không đếm xỉa gì tới mười mấy kẻ kia, mà đi về phía Lý Nhàn Ngư.  

 

"Ngươi dám trêu chọc huyền thú cấp ba à?"  

 

Tần Ninh liếc nhìn Lý Nhàn Ngư, rồi đỡ hắn ta dậy, kiểm tra vết thương trên người hắn ta.  

 

"Sư tôn, không phải con trêu chọc chúng, mà là ba con đó nhìn thấy con là đuổi".  

 

"Ồ?"  

 

Tần Ninh khẽ ngửi, rồi bỗng lên tiếng: "Ngươi có hái quả Nguyệt Phượng à?"  

 

"Quả Nguyệt Phượng?"  

 

Lý Nhàn Ngư mò mẫm lấy ra một quả từ trong lòng ra, rồi nói: "Là quả này sao?"  

 

Quả đó có kích thước tầm một bàn tay, hình dáng như trăng rằm, nhưng chẳng hề đều đặn, mà ở các mặt trên, dưới, trái, phải đều nhô ra một phần thịt quả.  

 

Thoạt nhìn trông như một con búp bê béo múp, hoặc giống như mặt trăng mọc thêm bốn cái chân.  

 

"Đây là quả Nguyệt Phượng ư?"  

 

"Ừ!"  

 

Tần Ninh gật đầu nói: "Hình như nó rất quý giá, bình thường là chục ngàn năm mới có được một quả".  

 

"Số ngươi may lắm".  


 

Lúc này, Tần Ninh đã hiểu rồi.  

 

Ba con Bá Địa Cự Viên này không phải bị Lý Nhàn Ngư thu hút, mà là bị quả Nguyệt Phượng trên người hắn ta thu hút.  

 

Quả Nguyệt Phượng có một mùi hương vô cùng thuần khiết, có sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với huyền thú.  

 

Hễ là huyền thú nuốt được linh quả cỡ này thì việc tiến hóa tu vi của bản thân không còn là vấn đề.  

 

Thậm chí, có một vài huyền thú nuốt quả này lúc thăng cấp thì có thể thuận lợi thăng cấp.  

 

Đối với võ giả, nó lại là thần đan diệu dược.  

 

Tần Ninh nói tiếp: "Xương cốt này của ngươi cũng nhờ Vãng Sinh đồng đủ mạnh mẽ mới đắp nặn lại được, không thì với một chưởng kia, ngươi đã tàn phế từ lâu rồi".  

 

Lý Nhàn Ngư nghe thế, bèn rụt cổ lại.  

 

Xuýt nữa là mình sẽ chết sao?  

 

Lý Nhàn Ngư vội vã lắc đầu, rồi đưa cho Tần Ninh, nói: "Hàng tốt nên dâng cho sư tôn dùng trước mới phải".  

 

"Không có sư tôn sẽ không có Lý Nhàn Ngư của hiện tại!"  

Thấy Lý Nhàn Ngư làm thế, Tần Ninh bỗng sửng sốt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK