Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, còn có chuyện như thế sao?  

 

Chuyện này căn bản không có bất cứ tin tức gì được truyền ra ngoài cả.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Hôm nay nói đến cùng cũng chỉ là do Thánh Vương Phủ cho rằng ta giết Vương Thanh Trạch, Thanh Vân tông không gánh nổi cơn thịnh nộ của Thánh Vương Phủ, Thánh Vương có lẽ cho rằng Tần Ninh ta lấy được vô số bảo bối tốt ở bên trong Thiên Thận Cung, nếu như bản thân ông ta không ra tay trước thì sẽ bị những thế gia truyền thừa, hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương cướp mất, Thánh Vương Phủ các ông sẽ không đoạt được lợi ích gì hết”.  

 

“Thu lại mấy cái toan tính này của các ông, quanh co lòng vòng với ta, các ông còn non lắm!”  

 

Vương Thanh Trạch cho dù là con trai của Thánh Vương thì người chết cũng đã chết rồi.  

 

Cho dù Thánh Vương thân là chủ phủ của Thánh Vương Phủ cũng không thể điều động tất cả những người cấp cao, có thanh thế lớn trong Thánh Vương Phủ đến đây trả thù được.  

 

Thứ duy nhất có thể khiến toàn bộ Thánh Vương Phủ không màng tất cả điều động đến đây chỉ có bảo vật trong Thiên Thận Cung mà thôi.  

 

Mà Tần Ninh là người cuối cùng xuất hiện trong Thiên Thận Cung, chuyện liên quan đến báu vật trong Mặc Cốc chỉ có Tần Ninh mới biết.  

 

Những bảo vật kia, chỉ một món đồ thôi cũng đủ để khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục phát cuồng chứ đừng nói đến hàng ngàn hàng vạn bảo vật.  

 

Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: “Nói thật cho các ông biết, bảo vật ở bên trong Thiên Thận Cung... Hơn một nửa nằm ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ đến giết ta mà cướp”.  

 

Tần Ninh vừa nói xong lời này, đám người Lý Dương Chiêu bỗng hít vào một hơi lạnh.  

 

Ngày đó bọn họ tận mắt nhìn thấy những bảo vật quý giá ở bên trong Mặc Cốc, không hề khoa trương chút nào nếu nói những bảo vật ấy đủ khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục hoàn toàn điên cuồng.  

 

Tần Ninh lại lớn tiếng hào phòng thừa nhận như thế?  

 

Lời Tần Ninh nói cũng không phải là giả, những bảo vật kia, một phần đã bị tiêu hao trong lúc nỗ lực giúp Tần Kinh Mặc tỉnh lại thì phần lớn đều đã được phụ đế thu thập tập hợp ở bên trong Phong Thần Châu, ngưng kết thành viên Vạn Linh châu tụ tập khí tức sinh mạng.  

 

Bên trong Vạn Linh châu có ẩn chứa linh khí sinh mạng mạnh mẽ, đủ để gọi là lượng lớn.  

 

Mà trên thực tế, nếu không nhờ có Vạn Linh châu liên tục cung cấp khí tức sinh mạng cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi.  

 

Thuật Đại Tác Mệnh chính là một thần thuật mạnh mẽ mà phụ đế lúc trước đã tu luyện đến cấp cuối cùng.  

 


Tiêu hao thọ nguyên không chỉ có thể nhận được thực lực mạnh mẽ mà còn có thể đổi mạng với trời.  

 

Lúc trước hắn chính là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Tần Kinh Mặc, thế nhưng một hồn của Tần Kinh Mặc tiêu tan, kết quả thất bại.  

 

Nhưng bởi vậy lại có thể gọi ra được một tia ý niệm của Tần Kinh Mặc, có thể khiến hắn nhìn thấy Tần Kinh Mặc.  

 

Mà hiện tại, từ cảnh giới Thiên Võ thất biến đến cảnh giới Thông Thiên nhất bộ, tuổi thọ của hắn đã khôi phục được đôi chút nhưng so với thọ nguyên ngàn năm của cảnh giới Thông Thiên thì hắn chỉ có mấy chục năm đáng thương mà thôi.  

 

Tóc bạc chính là minh chứng rõ ràng nhất.  

 

Nhưng có Vạn Linh châu liên tục bổ sung linh khí kéo dài sinh mạng, cho dù thọ nguyên không bằng cao thủ cảnh giới Thông Thiên thì sức sống của hắn không hề kém cạnh chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.  

 

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo không chịu khuất phục của Tần Ninh, sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên cũng trở nên khó coi.  

 

Thằng nhãi này thật sự không sợ chết à?  

 

Lời này vừa được nói ra, không chỉ hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương mà những thế gia cổ và cổ quốc cũng sẽ không từ bỏ.  


 

Dương Đỉnh Thiên lúc này quát to một tiếng.  

 

“Giết người của Đại Nhật Thần Giáo ta, Dương Đỉnh Thiên ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho ngươi được”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK