“Người đầu tiên chết là ngươi!”
Tần Ninh nhìn Thủy Thuận Anh.
Ta?
Thủy Thuận Anh sửng sốt.
Vì sao chứ!
Lẽ nào chỉ vì hắn ta cản trở Tần Ninh phá hỏng Phong Tuyết lâu?
Hoặc có lẽ là... thân phận bại lộ?
Không thể!
Thân phận của hắn ta đến người củaThanh Ninh Các còn không biết, Tần Ninh tuyệt đối không thể nào biết được.
Mà giờ khắc này Tần Ninh cũng lười nói.
“Không thể!”
Ứng Long Thăng lúc này khẽ quát một tiếng, muốn xuất thủ.
Tần Ninh căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Một chỉ điểm ra, tấn công Thủy Thuận Anh.
“Đủ rồi!”
Phanh...
Một chỉ của Tần Ninh vào thời khắc này bị phá tan.
Thủy Thuận Anh thân ảnh rơi xuống đất, thở dốc hồng hộc.
Hư không run rẩy.
Một khí tức mạnh mẽ hiện ra.
Một bóng người cất bước đi tới.
Người này thoạt nhìn chẳng qua mới hai chục tuổi, dáng dấp trẻ trung xinh đẹp.
Một gương mặt trái xoan tinh xảo, tư thái hoàn mỹ, thướt tha yêu kiều, tay trái khoác lên tay phải, đặt ở bên hông, cất bước
mà ra.
Võ giả tứ phương nhìn thấy người này thì đều tỏ vẻ lễ độ cung kính, bốn đại phó các chủ và mười hai Thanh Vân Vệ cũng lần lượt cúi đầu.
“Phu nhân các chủ!”
“Phu nhân các chủ!”
Lần lượt từng người cung kính hành lễ.
Mọi người lúc này đều nhìn người kia với ánh mắt kính nể.
Phu nhân các chủ!
Cao thủ thứ hai của Thanh Ninh Các.
Sự tồn tại đỉnh nhọn gần với các chủ.
Phu nhân Tiên Nhân.
Thấy người đó, Tần Ninh híp mắt.
Dương Tử Hiên mang sắc mặt cổ quái.
Lời này cũng chỉ có Tần Ninh là nói được.
Phu nhân Tiên Nhân bước liên tục, không bao lâu đã đi tới chỗ mọi người.