Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Linh Vũ Lương quát nói: “Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, các ngươi đang làm gì? Bây giờ vẫn còn hạ thủ lưu tình với Tần Ninh hả?”  

 

“Tên này đã biết năm phương thánh cảnh chúng ta hợp tác với ma tộc, hắn vô cùng hận ma tộc, ngươi cho rằng bây giờ tha cho hắn thì hắn sẽ biết ơn ngươi hả?”  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Kính Trung Vũ liền trắng bệch.  

 

Muốn phản bác nhưng Linh Vũ Lương đâu có đếm xỉa đến hắn, trực tiếp đưa người đuổi theo.  

 

Nguyệt Hàn Ảnh nhìn phu quân của mình, cũng không nói gì.  

 

Kính Trung Vũ hừ nói: “Đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, Linh Vũ Lương càng không coi chúng ta ra gì”.  

 

“Nói cho cùng…”, Nguyệt Hàn Ảnh khẽ nói: “Vẫn phải trách tên Tần Ninh đó!”  

 

Nếu không phải là Tần Ninh thu nạp toàn bộ truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt, thì cô ta và Kính Trung Vũ nhất định có thể bước vào cảnh giới Thánh Hoàng.  

 

Bây giờ… thì hết hy vọng rồi.  

 

Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, đương nhiên là không còn khách sáo với họ như trước nữa.  

 


Nhưng bất kể thế nào, việc khẩn cấp trước mắt, quan trọng nhất là giết Tần Ninh.  

 

Phía trước, Tần Ninh dẫn đầu đưa hơn trăm người bỏ chạy như bay.  

 

Lúc này ở phía sau, đám người Mặc Vân Diễn, Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà không dừng bước chân, thề phải đuổi được Tần Ninh.  

 

“Sư tôn, đánh một trận với chúng đi!”  

 

Thạch Cảm Đương nói mát: “Chạy thế này thật quá ấm ức, sư tôn người có lúc nào phải chịu cục tức này!”  

 


Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, nói: “Vậy ngươi đi giết Linh Vũ Lương đó đi”.  

 

“Ấy…”  

 

Thạch Cảm Đương cười run rẩy.  

 

“Hơn trăm người đối phó với hơn ngàn người? Cho dù ta giết ba người đó, chắc hẳn các ngươi cũng phải chết tương đối, ngươi hỏng não hay ta hỏng não đây?”  

 

Thạch Cảm Đương nghe vậy liền rụt cổ.  

 

“Đừng nóng, cho bọn chúng một bất ngờ”.  

 

Nói xong, Tần Ninh không ngừng gia tăng tốc độ.  

 


Linh Vũ Lương hét nói: “Tần Ninh, bó tay chịu trói đi, ở đây ngươi không thể nào chạy thoát nổi đâu”.  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại phì cười nói: “Ngươi cứ đuổi kịp ta trước rồi nói, đuổi được ta thì cho người giết ta!”  

“Ngươi…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK