Hoắc Thiên Mệnh hai chân mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống, vội vàng hô: “Một ngày!”
Phanh...
Lại là một tiếng vang phát ra.
Ma Vạn Sơn mới đứng dậy liền bị rìu Trảm Thần thẳng thừng chém đứt.
“Lập tức, lập tức đưa tới!”
Hoắc Trung Nhân lúc này quỳ phụp xuống, dâng lên một chiếc nhẫn không gian, vội vàng nói: “Đây là những gì mà Hồn Thiên Hiên chúng ta tích lũy lại được, ta mang trong người”.
“Lập tức, nộp toàn bộ tồn kho trong tông môn luôn”.
Hoắc Trung Nhân lúc này nhìn về phía thân về sau, quát lên: “Nhìn cái gì, nhanh giao nhẫn không gian ra, lập tức trở về tông môn, nộp tất cả những thứ còn lại tới đây”.
Đồ Vạn Sơn cùng Hoắc Thiên Mệnh, lúc này cũng không dám do dự, vội vàng hạ lệnh.
Quá hung tàn!
Quá kinh khủng!
Đơn giản là ác ma!
Thạch Cảm Đương lúc này thu hồi búa rìu, thản nhiên nói: “Sớm không làm đi, tốn công tốn sức bày trò này làm gì không biết?”
Từ đầu đến cuối, Tần Ninh chỉ đứng ở một bên, không nói một lời.
“May là sư tôn ta thiện tâm, nếu là ngày xưa, xác của các người đã nằm đầy dưới đất từ lâu rồi!”
Thạch Cảm Đương bĩu môi, không có nói thêm nữa.
Thực lực đến mức độ của hắn ta, bảo đi giết mấy kẻ này, hắn ta cũng lười.
Ngũ đại tông môn lập tức rời khỏi đây hơn phân nửa, trở lại tông môn, tìm tài vật tích lũy.
Cùng lúc, đám người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân đứng yên tại chỗ, bất an vô cùng.
Tần Ninh cũng lười để ý mấy người đó.
Trong một gian phòng ở trà lâu thành Lưu Diễm, Tần Ninh an ổn ngồi vào chỗ của mình, lẳng lặng đợi.
Chuyện ở đại lục Thiên Long đã kết thúc, nên thu thập đồ đạc và rời đi.
Hắn cũng rời khỏi Cửu U đại lục khá lâu rồi.
Bên trong trà lâu.
Tần Ninh ngồi yên tĩnh.
Thạch Cảm Đương lúc này ở dưới lầu, nhìn Tiểu Thanh ở trong sân.
“Lão Ngưu, lão Ngưu!”
“Ê? Ngươi có thái độ gì đấy?”
“Năm đó lão tổ tông của ngươi cũng không dám nhìn ta như vậy đâu, ngươi lại dám khinh bỉ ta? Có tin tối nay ta ăn mì thịt bò không?”
Tiểu Thanh ùm bò kêu một tiếng, vẻ mặt đáng thương, mắt to chớp chớp, nước mắt lóe lên.