Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tiên Hàm vội vàng nói.  

 

“Giết một tên Vương Giả, như thế mới đã ghiền được chứ! Làm gì có chuyện dùng một chiêu đã giết được!”  

 

Lúc này Tần Ninh đã thu hồi đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên, lắc đầu nói: “Ngươi cho rằng Vương Giả là rau cải trắng sao, nói giết là giết được?”  

 

“Ngươi đủ sức đánh với ông ta sao?”  

 

“Vâng!”  

 

Tần Ninh gõ đầu Tiên Hàm, nói: “Ngươi không nghe thám tử báo tin sao?”  

 

“Nhị ca của ngươi bị người ta vây đánh kìa, chậm trễ lâu như vậy, lỡ chết mất thì làm thế nào bây giờ?”  

 

“Vâng, vâng, vâng!”  

 

Tiên Hàm vỗ đầu, vội vàng nói: “Ca, chúng ta mau chạy tới đó đi!”  

 

“Đừng nóng vội, hai người có cùng cảnh giới ra tay, ca ca của ngươi không thể chết nhanh như vậy được, công pháp cổ của Tiên Gia vẫn có chỗ hơn người”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía trước, nói thêm: “Chi bằng nhân cơ hội này phong ấn một cái thông đạo”.  

 

Nghe vậy, Tiên Hàm vội vàng nói: “Ca, không phong ấn được, lão gia tử đã từng thử vài lần, mỗi lần như vậy đều bị Vương Giả bên kia đánh vỡ”.  

 

“Đó là do Tiên Vô Tận già rồi, vô dụng, ta nói phong ấn được là phong ấn được”.  

 

Tần Ninh đi về phía thành Ám Vũ.  

 

Lúc này, Tiên Hàm cũng không dám rời khỏi.  

 

Hắn ta sợ lúc Tần Ninh đang phong ấn thì lại có Vương Giả từ trong thông đạo lao ra ngoài.  

 

Tuy rằng Tiên Hạo đang gặp nguy hiểm.  

 

Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.  

 

Chỗ Tần Ninh vẫn quan trọng hơn.  

 

Tần Ninh đi vào trong thành Ám Vũ, lúc bấy giờ, thành Ám Vũ đã bị Tiên Hàm đấm hai phát làm cho sụp đổ.  

 

Thực tàn tạ! Thế nhưng ở cửa thông đạo vẫn còn đường kính dài cả trăm mét, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một mảnh đen tuyền, không phân biệt ra được thứ gì cả.  

 

Ngay lúc này, Tần Ninh đã đứng trước cửa thông đạo.  

 

Tiên Hàm nhịn không được, bèn nói: “Ca, cho dù là Cửu Cấp Huyền Trận cũng khó lòng phong ấn được Vương Giả, phá vỡ phong ấn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.  


 

“Đây là lý do vì sao Thiên Ngoại Tiên không phong ấn một cách dứt khoát mà lại cử người đi trấn thủ thông đạo sao”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: “Ta nói rồi, trận pháp phong ấn của lão già Trấn Thiên Vương kia không ra tích sự gì”.  

 

“Ta… mạnh hơn ông ta!”  

 

Vừa nói xong câu đó, trên tay Tần Ninh đã xuất hiện từng dòng huyền ấn.  

 

Ngay sau đó, đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên xuất hiện ngay lập tức.  

 

Đàn và sáo lơ lửng trên không.  

 

Từng vệt sáng được ngưng tụ thành.  

 

“Ca, huynh muốn dùng Vương Khí để phong ấn…”  

 

“Thì sao?”  

 

“Lãng phí quá, đó chính là Vương Khí của Âm Vương…”, Tần Ninh cười nói: “Nếu ta muốn lấy thì sẽ có thôi, ỷ lại vào vật bên ngoài quá mức cũng không tốt cho bản thân ta”.  

 

“Phong ấn được cửa thông đạo này, ít nhất sẽ không để cho bộ tộc Ám Vũ Ma có cơ hội đi ra ngoài”.  

 

“Mấy tộc khác còn phải phí thêm ít công sức nữa, ta sẽ quay về Thương Lan, phong ấn thông đạo bên dưới Thanh Ninh các”.  

 

“Vậy chỉ còn lại ba thông đạo ở Đông Đại Địa, Tây Mạc và núi Bắc Thiên…”  

 

 


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK