"..."
Đám người Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt quả thực không chịu được.
Hai người này thật sự rất mệt!
Thạch Cảm Đương xì một tiếng, khẽ nói: "Sư tôn cho ta một viên Tịnh Ma Châu, ta cũng có thể tới Vương Giả!"
"Tiểu Thạch Đầu!"
Tiên Hàm cười ha ha một tiếng nói: "Ngươi thành Vương Giả thì sẽ đặt là gì? Thạch Vương? Thỉ Vương! Không dễ nghe chút nào..."
"Cảm Vương..."
"Đương Vương..."
"Chậc chậc, đều không dễ nghe!"
Thạch Cảm Đương xì một tiếng: "Ông đây sẽ đặt tên là Chiến Vương!"
Tần Ninh không nhiều lời.
Nhìn Thạch Cảm Đương, ngón tay búng một cái, ước chừng bảy tám viên Tịnh Ma Châu xuất hiện.
"Ngươi bây giờ mới là Quy Nhất nhị mạch, loại Tịnh Ma Châu quá cao cấp ngược lại sẽ thành gánh nặng với ngươi".
"Mấy viên này ta đưa theo cấp bậc từ nhỏ đến lớn, ngươi không cần sốt ruột mà ăn hết, hiểu chưa?"
"Vâng!"
Nhận lấy Tịnh Ma Châu, Thạch Cảm Đương cười khà khà không ngừng.
Hắn ta biết đi theo Dương Thanh Vân mới không có ích gì.
Đi theo Tần Ninh mới lời.
Tần Ninh tiếp tục lấy ra mấy viên Tịnh Ma Châu rồi lần lượt giao cho Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư.
"Giang Bạch, ngươi bây giờ đang có tốc độ áp súc cảnh giới tăng lên, rất tốt!"
"Cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên, con đường của ngươi không giống với võ giả tầm thường, có lẽ tương lai đến cảnh giới Quy Nhất ngươi có thể nhanh chóng vượt qua và trực tiếp đạt đến Thiên Nhân".
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương ghen tỵ đỏ cả mắt.
Sảng khoái quá vậy!
Trực tiếp nhảy vọt một đại cảnh giới đến một đại cảnh giới khác!
Tần Ninh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Lý Nhàn Ngư.
"Nhàn Ngư Quy Nhất tam mạch cũng là không tệ, rồi ta lại giúp ngươi mở ra thêm một tầng trói buộc nữa".
"Hiện tại chớ sốt ruột tăng cao cảnh giới, đợi đến khi chín ấn hoàn toàn mở ra thì mới là thời điểm cảnh giới của ngươi phi tốc tăng trưởng"
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Tiên Hàm nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ca, đây chính là con cháu của Lý Nhất Phong sao? Vãng Sinh Đồng à..."
Tiên Hàm vỗ vai Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Chớ có bôi nhọ thanh danh của Lý Nhất Phong Phong Vương nhé, tổ tiên của ngươi năm đó rất lợi hại, còn hơn cả Dương Thanh Vân đấy!"
"Ha ha!"
Dương Thanh Vân cười ha ha, không có nhiều lời.
Tiên Hàm hiện tại xưng Vương, nói chuyện cũng khác hẳn.
Xem ra một lúc nào đó phải tìm cơ hội mà dạy dỗ một chút thôi.
Vương Giả cũng có khoảng cách.
Vương Giả nghiền ép Thiên Nhân là không sai, đó là vì biển linh thực tụ tập hơi thở Vương Giả, tạo nên nghiền ép.
Nhưng giữa Vương Giả với nhau cũng chênh lệch ở độ lớn nhỏ của biển linh thức!
Tiên Hàm hiện tại cũng không giống ông ấy!
Mấy vạn năm qua, ông ấy cũng không phải nhàn rỗi chơi không!
Tần Ninh giờ phút này nhìn Dương Thanh Vân, cười nói: "Ba viên Tịnh Ma Châu do Thiên Nhân đỉnh phong ngưng tụ".
"Hai viên cho Sở Mộng Lâm cùng Sở Thanh Phong đi, ta thấy hai người này khoảng cách Vương Giả cũng không xa đâu".
"Về phần viên kia thì cho Tiên Nhân đi!"
Dương Thanh Vân cười nói: "Sư tôn, người đưa cho nàng là được mà..."
"Cô ta không thích ta, ta cũng không muốn đi lấy lòng cô ta làm gì, ngươi cho đi!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần vợ chồng các ngươi tốt với nhau là được".
Trên thực tế, ông biết Tiên Nhân cũng không phải là thật chán ghét sư tôn, chẳng qua là ngoài miệng nói một chút thôi.
"Bốn vị Thiên Nhân Cầm Kỳ Thư Họa nên sớm ngày đến thất bộ cho thỏa đáng!"