Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng.
"Nói những điều này, không phải muốn các ngươi bỏ tối theo sáng, chỉ muốn nói với các ngươi, lựa chọn sai, sẽ phải trả giá cao, sẽ rất lớn đấy".
Tần Ninh cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, đứng giữa không trung.
Dường như, dù Dạ Ma và Mị Ma có thêm nhiều người tới hơn nữa thì cũng không sao cả.
Dạ Lãng vân vê ngón tay, khẽ mỉm cười, nhìn bốn người Võ Hi, nói: "Chuyện tộc ta đã cam kết, sẽ không thay đổi, xin chư vị hãy yên tâm".
"Thánh vực Đại Võ này, Hạ Tam Thiên này, ngàn vạn sinh linh, chúng ta cũng không trông nom được hết, tóm lại cần các ngươi xử lý, chỉ cần các ngươi biết, chủ tử phía sau các ngươi là ai là được".
Sắc mặt bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài đều mang theo mấy phần khó chịu.
Nhưng mà, tới nước này rồi, còn có thể nói gì được nữa?
Sáu vị thánh đế, hoàn toàn hạ xuống.
Dạ Lãng, Dạ Du, Dạ Tầm, Vân Thanh Liên, Mục Sênh, Tề Viện Viện.
Tần Ninh nhìn sáu người, không nhịn được cười: "Ma tộc các ngươi tự đặt tên cho mình... Cũng không tệ".
Sáu vị thánh đế nhìn Tần Ninh, lại không có chút khinh thường nào.
Bọn họ không dám.
Thực lực của Tần Ninh đã chứng minh bản thân đủ để được bọn họ coi trọng
"Lần này, không phải bốn tộc hành động sao?"
"Chỉ có hai tộc Dạ Ma và Mị Ma các ngươi thôi à?"
Nghe vậy, Dạ Lãng lại cười nói: "Ta nghĩ, sáu vị thánh đế, đã là đủ coi trọng Cuồng Đế rồi, dù sao, ngươi cũng không phải ngươi của năm đó".
"Chúng ta cũng không giống suy nghĩ các các tộc khác, muốn hủy di thể của ngơi, cho dù ngươi dung hợp với di thể, thì giết ngươi, tất cả sẽ kết thúc".
Dạ Lãng vung tay lên.
Sau lưng hắn ta, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Dạ Ma và Mị ma, liều chết xung phong ra, gia nhập vào chiến cuộc bên dưới.
Ba nhà Võ Môn, Giang gia và Khúc gia phải chịu áp lực gấp bội.
Sáu vị thánh đế, vây quanh Tần Ninh, nhìn hắn như hổ đói.
"Sư tôn. . .", Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Không ổn lắm..."
Tần Ninh liếc Ôn Hiến Chi: "Lấy bản lĩnh thực sự ra, có thể giết hai thánh tôn đứng đầu không?"
Lời này là nói với Ôn Hiến Chi, nhưng Phệ Thiên Giảo lại chau mày, giả bộ câm điếc.
Phệ Thiên Giảo lập tức dựng lỗi tai lên, mắt trợn trừng.
Nhưng Ôn Hiến Chi lại cười ha ha.