“Tiên Hàm bây giờ đúng là khó gánh nổi vị trí này, nhưng ta tin đệ ấy sau này có thể tiếp nhận được, cho nên ta mong rằng mọi người cũng đối xử với Tiên Hàm giống như khi đối với ta, lệnh của môn chủ, đã nói là làm”.
“Nếu kẻ nào dám có hai lòng thì ta sẽ không tha thứ”.
Nghe vậy, tất cả đều vội vàng chắp tay.
Lời này đến kẻ ngu cũng hiểu được.
Tiên Hàm là môn chủ Võ Môn.
Tần Ninh chính là chỗ dựa lớn nhất của Tiên Hàm. Đây là do Tần Ninh chọn, kẻ nào dám không phục thì chờ Tần Ninh tìm đến đi.
Rất nhiều trưởng lão và đệ tử trong Võ Môn đều khom người thi lễ.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Đại Đế”.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Đại Đế”.
Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta bắt đầu đại hôn đi”.
Tần Ninh nói xong, âm nhạc vang lên, đám người trong Võ Môn cũng ngồi xuống.
Mà ngay tại lúc này, một thanh âm truyền từ xa mà đến.
Cửu Tinh Các! Bá chủ của thánh vực Cửu Tinh?
Lúc này, tất cả đều bị thanh âm này làm cho kinh sợ.
Chỉ thấy bầu trời Võ Môn lúc này có một tòa cung điện từ trong tinh không bay đến.
Cung điện tinh không kia được chế tạo từ ngọc thạch, bên trên còn có rất nhiều kim cương như ánh sao phóng xuất ra sức mạnh cho cung điện di chuyển.
Hiển nhiên tòa cung điện có bảy tầng, cao trăm trượng này là một thánh khí cực mạnh.
Mà lúc này, tinh cung cơ lửng, cửa cung mở ra.
Một người đi ra từ cửa.
“Tại hạ là cửu các chủ của Cửu Tinh các – Hứa Minh Không, mang theo con trai Hứa Tận Tiên đại diện cho Cửu Tinh các, trước là đến chúc mừng đại hôn, sau là chúc mừng Cuồng Võ Thiên Đế quay về”.
Hứa Minh Không nói, thanh âm vang dội.
Sau ông ta là một người nâng một hộp gấm xa hoa.
“Lễ mọn nhỏ, không đáng là bao”.
Hứa Minh Không nói xong, nhìn về phía quảng trường Võ Môn.
Tần Ninh nhìn Hứa Minh Không, ánh mắt bình tĩnh.
“Cửu Tinh các có lòng!”