"Chúng ta phải làm gì với con rồng này đây?"
"Nếu không phải vì chàng nói phải giữ lại mạng của nó thì bọn ta đã sớm giết chết nó rồi!"
Cốc Tân Nguyệt lạnh lùng nói.
Ba vị Bán Vương, Vạn Tử Vận, Tổ Định, Lâm Ngữ Thành cũng gật đầu đồng ý.
Đây là lời thật lòng! Nhưng mà người phải ra sức nhiều nhất không phải là ba người bọn họ.
Mà chủ yếu là nhờ Cốc Tân Nguyệt, nàng ấy quá khủng bố.
Giống như là Tần Ninh thứ hai vậy.
Cảnh giới Bán Vương có áp lực rõ rệt đối với cự long.
Trên thực tế, không cần tới bọn họ.
Chỉ riêng một mình Cốc Tân Nguyệt cũng đã đủ để đối phó với con rồng này rồi.
Thật kinh khủng! Sức mạnh linh thức của Cốc Tân Nguyệt rõ ràng cao hơn bọn họ cả một cấp bậc.
"Chặn nó lại!"
Vào lúc này, Tần Ninh nhìn về phía rồng sấm sét, hứng thú bừng bừng, cười nói: "Ta phải có được nó!"
Vừa mới nói xong.
Tất cả những người ở xung quanh đều phải trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Trong phút chốc, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng không kịp phản ứng lại.
"Yên tâm, ta có cách".
Tần Ninh lại nói thêm: "Các người chỉ cần chặn nó lại, đừng để nó nổi điên phản công lại là được".
"Được!"
Lúc này, mặt Cốc Tân Nguyệt đầy vẻ nghiêm nghị.
Những người khác cũng không dám sơ sẩy.
Rống... ngay lập tức, tiếng gào to dữ dội vang lên.
Bên ngoài tường rào, tuy rằng ba tên Bán Vương Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông và Tông Hoài An không nhìn thấy được những gì đang diễn ra ở bên trong bức tường.
Nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
Bây giờ, cự long đang vô cùng phẫn nộ! Nghe thấy âm thanh phát ra liền sẽ đoán được điều đó.
Tông Hoài An cười cười, nói: "Xem ra, đám người kia đã bắt đầu liều mạng rồi!"
"Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông, hay là chúng ta vào xem thử bọn họ còn có thể kiên trì được tới lúc nào đi?"
"Khoảng thời gian một nén nhang đi!”
Diệp Bắc Tầm chậm rãi nói: "Dù sao tên Lâm Ngữ Thành của Thiên Đạo Minh kia đã là Bán Vương, Vạn Tử Vận cũng có cảnh giới Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong, hắn ta đến từ Vạn Thiên các, ắt hẳn là biết không ít chuyện, hơn nữa lại có rất nhiều thủ đoạn, chắc là bọn họ có thể kiên trì được thời gian một nén nhang".
"Có lẽ là không tới thời gian một nén nhang...", lúc này, Diệp Vấn Đông mới cười cười, nói.
Nghe thấy những lời này, Tông Hoài An cũng cười ha hả mà nói rằng: "Xem ra hai vị rất tin tưởng bọn họ, bây giờ đã sắp hết thời gian một nén nhang rồi, chúng ta cứ tiếp tục chờ ở đây để xem kịch hay thôi".
Hơn một trăm người của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia lúc bấy giờ, giống như hổ rình mồi, đứng ở bên ngoài tường rào, chờ đợi.
Bên trong tường rào bị sấm sét bao phủ, giống như một bàn tay khổng lồ che hết cả bầu trời, ngay tại thời điểm này, sấm sét mênh mông, cuồn cuộn giống như mây mù giăng ngập lối, không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì ở bên trong.
Nhưng mà mọi người vẫn có thể cảm nhận được linh khí đang gia tăng.
Ầm ầm, oành... Tiếng hú vang động.
Lúc này, phía trên quảng trường trong tường rào.
Cự long rít gào.
Thế nhưng, đó chỉ là tiếng kêu gào vì không cam lòng.
Hắn vươn tay ra, một tia sấm từ trong cơ thể hắn phóng ra ngoài.
"Cho dù ngươi có mạnh trở lại thì cũng chỉ vô ích thôi!"