"Một ngàn một trăm vạn!"
Một giọng nói lúc này vang lên.
Chính là Phục Nguyên Hằng của Phục Ma tông.
Phục Nguyên Hằng nói: "Hôm nay tới một chuyến cũng không thể tay không mà về, món đồ cuối cùng này ta thật ra cũng muốn đánh cược một phen".
"Nếu như thế, tại hạ cùng ngươi!"
Thôi Huyền giờ phút này cười nói: "Ta ra hai ngàn vạn".
"Hai người các ngươi thật đúng là không phóng khoáng chút nào, ta ra một ngàn năm trăm vạn!"
Một thanh âm vang lên, Huyết Nguyệt Anh cười nhạt nói: "Hai vị còn muốn tăng giá không?"
Phục Nguyên Hằng cùng Thôi Huyền giờ phút này cũng không tức giận.
Với đồ vật này, bọn họ cũng chỉ là muốn thử vận may mà thôi.
Hiện tại xem ra Huyết Nguyệt Anh lại càng có quyết đoán.
Huyết Nguyệt lâu là một trong ngũ đại thế lực, vốn liếng tự thân cũng là dày đặc, nhiều tiền hơn bốn bên kia nhiều.
"Tạ ơn Phục công tử", Huyết Nguyệt Anh cười ngọt ngào nói: "Phục công tử ban đêm có thời gian có thể tới tìm tiểu nữ tử ngắm trăng nha!"
Nếu là đổi lại cô gái tầm thường, Phục Nguyên Hằng có lẽ sẽ đến.
Thế nhưng Huyết Nguyệt Anh... thì thôi đi!
Nam sủng một đống lớn, hắn ta cũng không muốn biến thành nô lệ của Huyết Nguyệt Anh.
Cô gái này nhiều thủ đoạn lắm.
"Hai ngàn vạn!"
Chỉ là giờ phút này, một giọng nói ôn hòa vang lên, rất có từ tính.
Chính là Thanh Dương Linh Tử.
Giờ phút này, Thanh Dương Linh Tử mở miệng.
Huyết Nguyệt Anh khẽ cười nói, giọng điệu mang theo sự mị hoặc chí mạng: "Thanh Dương Linh Tử là thiên chi kiêu tử của Thanh Dương môn, không thể để cho để nô gia sao? Nô gia nguyện ý lấy thân báo đáp..."
Giọng nói kia khiến cho người ta cảm thấy xương cốt đều xốp giòn.
"Cút!"
Một tiếng quát nhẹ.
Trong khoảnh khắc, bên trên phòng đấu giá xuất hiện từng sợi tơ nổ tung, toát ra hoa lửa.
Huyết Nguyệt Anh bên trong nhã gian giờ phút này có sắc mặt trắng nhợt.
Cô ta là cường giả cảnh giới Quy Nhất tam mạch.
Thất tử Thiên Nam!
Danh bất hư truyền.
Thanh Dương Linh Tử vẫn bình thản như cũ, nói: "Chớ có dùng những thủ đoạn hạ lưu của cô để đối phó ta, nếu không ta sẽ khiến cô biết như thế nào là địa ngục!"