Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Bùm… Cảnh này quá nhanh.  

 

Nhị Vương cho dù là Thiên Nhân thất bộ nhưng cũng không phản ứng kịp.  

 

Công kích của âm phù là quỷ dị nhất.  

 

Không cẩn thận liền chết.  

 

Trong nháy mắt âm phù kia xuống qua đầu Nhị Vương, đánh nát linh thức của Nhị Vương.  

 

Tiếng nổ tung hòa lẫn máu tươi tràn ngập.  

 

Lại một vị Ma Vương.  

 

Toi mạng! Lúc này tất cả mọi người đều ngạc nhiên.  

 

Ba người Nhất Vương, Tam Vương, Tứ Vương lúc này tụ tập một chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Ninh.  

 

Lại chết rồi! Lần này cảm giác nhanh hơn.  

 

Bọn họ mới đánh nhau với Tần Ninh không bao lâu, thậm chí còn chưa kịp thi triển toàn lực đã bị thuật tiếng đàn áp chế, rồi sau đó thuật tiếng sáo phối hợp, trong nháy mắt đánh bất ngờ, chém giết Nhị Vương.  

 

Chẳng ai ngờ tới.  

 

Bên kia, Ngũ Vương và Thất Vương cũng gấp rút.  

 

Bốn Vương vây giết Tần Ninh, lại bị Tần Ninh giết ngược lại một người.  

 

Đùa gì thế!  

 

“Ta nói rồi, bốn Vương thôi mà!”  

 

Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mấy người.  

 

Lần này ba Vương còn lại thật sự có chút sợ.  

 

“Tới đi, tiếp tục!”  

 

Tần Ninh lại nói: “Lần này cũng phải cẩn thận đề phòng!”  


 

Nhất Vương nhìn về phía Tam Vương và Tứ Vương, thấp giọng quát: “Cẩn thật công kích âm thuật của hắn, nếu ta không nhìn nhầm thì đó là hai vương khí lớn đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên”.  

 

“Mặc dù không biết tên tiểu tử Thiên Nhân nhất bộ này sao có thể điều khiển vương khí, nhưng cẩn thận tránh công kích âm thuật của hắn, một khi đến gần, tên này nhất định phải chết không thể nghi ngờ!!”  

 

Bọn họ là Thiên Nhân thất bộ.  

 

Thân xác vẫn rất mạnh.  

 

Chỉ cần đến gần Tần Ninh, trong nháy mắt ra tay, cho dù là tốc độ, lực lượng hay sức phản ứng cũng sẽ nhanh hơn Tần Ninh.  

 

Tần Ninh hẳn phải chết! Nghe thấy lời này, Tần Ninh chỉ cười một tiếng.  

 

Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên hợp tấu, tốc độ âm thanh lúc này càng lúc càng nhanh.  

 

Ba Vương cảm thấy áp lực đến cực điểm, ánh mắt khó coi.  

 

“Phá!”  

 

Đột nhiên, ánh mắt Tứ Vương run lên, bên ngoài cơ thể xuất hiện từng đường vảy hóa thành linh vũ tối đen, trong nháy mắt chém ra.  


 

Âm của đàn sáo lúc này bị cắt đứt.  

 

Tứ Vương thấy cơ hội, trong nháy mắt đánh ra, bức ép Tần Ninh.  

 

Trong tay xuất hiện một cây chủy thủ.  

 

Chủy thủ kia nhìn kỹ lại cũng không phải chế tạo từ thép ròng, mà là xương thú! Xương của huyền thú cấp tám.  

 

Huyền thú cảnh giới Thiên Nhân.  

 

Xương thú như vậy không chỉ có thể cắt thân xác, có thể cắt đứt cả linh thức võ giả.  

 

Lúc này ánh mắt Tứ Vương tung hoành.  

 

“Tiểu tử, phá âm thuật của ngươi, ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi!”  

 

Một lời vừa dứt.  

 

Ánh mắt Tứ Vương lạnh như băng, trong nháy mắt đến trước Tần Ninh trăm thước, chủy thủ đâm thẳng vào cổ Tần Ninh.  

 

Khoảng cách trăm mét, cảnh giới Thiên Nhân cũng không cần thời gian một hơi thở liền đạt đến.  

 

Nhìn thấy Tứ Vương xông phá ngăn cách của Tần Ninh.  

 

Hai người Nhất Vương Nhị Vương lúc này trong nháy mắt một trái một phải xông thẳng về phía Tần Ninh, định đánh vỡ hai bên phòng ngự của hắn.  

 

“Đến gần ta để giết ta?”  

 

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại cười.  

 

“Ngươi không biết chết thế nào?”  

 

Lời vừa dứt.  

 

Khí tức bá đạo tràn ngập.  

 

“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”  

Lời vừa dứt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK