"Sau này lúc nào tu hành thì lấy ra dùng, xúc tiến quá trình ngưng tụ nhị hồn, hơn nữa viên này cũng đủ để cho ngươi ngưng tụ tam hồn thất phách, tiến đến Thiên Thánh".
Dương Thanh Vân giờ này mới sững sờ.
Thứ này có giá trị lớn như vậy sao?
Hắn ta thật sự không nghĩ tới! Chỉ to cỡ bàn tay thôi mà lại có công hiệu to lớn đến nhường này!
Lúc này, Tần Ninh nhìn Liệt Thiên, lại nói: "Ta đã biết núi lửa này có bí mật, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Chí ít ta cũng không máu lạnh đến mức nhìn vô số sinh linh của Thanh Châu bị dung nham bao trùm, trở thành oan hồn!"
Liệt Thiên chắp tay nói: "Nếu có cần cúng ta làm cái gì, đại nhân xin cứ nói".
Giờ phút này, hắn ta đã thay đổi xưng hô!
"Bốn tòa Thiên Cung đã bị phun ra thì cũng không cần các ngươi làm chuyện gì nữa cả".
"Chỉ là, đừng có giữ khư khư mấy vật trên người, gặp ai hữu duyên thì trao cho người ấy đi".
Nói xong, Tần Ninh lại bổ sung thêm: "Yên tâm, ta không cần đâu".
Sau đó, Tần Ninh quay người rời đi.
Bên ngoài đại điện.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn vẫn đang gào thét không ngừng.
Nhưng theo thời gian thì tiếng gào cũng đang dần yếu đi.
Dương Thanh Vân lần nữa nói: "Sư tôn, thật sự không sao ạ?"
"Yên tâm đi!"
Tần Ninh từ từ nói: "Vẫn đang gào kia kìa, điều này nói rõ tinh thần và ý chí của họ vẫn có thể chịu được, nếu không hét nữa thì mới là không chịu nổi".
"Ngươi thật sự cho rằng ta có thủ đoạn thông thiên, nói tăng cảnh giới là tăng luôn chắc?"
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, năm đó Tiểu Thạch Đầu bị ta tra tấn chết đi sống lại, cho nên lúc này mới có thể tăng cao cảnh giới. Bất kể là chuyện gì cũng đều phải trả một cái giá tương xứng".
"Không có thời gian tích lũy, ta coi như là chúa tể thông thiên cũng không thể giúp cho Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận từ Hóa Thánh tầng tám đến Thánh Nhân được".
"Không có Liệt Nhật Chước Tâm Pháp Trận này thì ta cũng không làm được".
Dương Thanh Vân gật đầu.
"Các ngươi đợi ở đây, ta đi xem một chút!"
"Vâng!"
Tần Ninh cất bước, đi vào trong cột đá...
Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này lại là cẩn thận tới gần Dương Thanh Vân.
"Dương công tử, Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này có giá trị không nhỏ, Dương công tử có biết tu hành nó kiểu gì không?"
Dương Thanh Vân nghe vậy, hơi sững sờ rồi lắc đầu.
Lăng Loạn đạo nhân cười nói: "Nói khó cũng không khó, lão đạo tình nguyện chia sẻ cho Dương công tử biết".
"Ta hỏi sư tôn ta là được chứ gì...", Dương Thanh Vân nói thẳng.
Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười một tiếng, lại nói: "Chuyện này mà ngươi còn hỏi sư tôn ngươi, vậy hắn sẽ đánh giá ngươi ra sao chứ? Cho rằng ngươi là đầu đất đấy!"
Sắc mặt Dương Thanh Vân hơi kỳ lạ.
Thế à?
Làm gì có! Năm đó, ở cùng một chỗ với Thạch Cảm Đương và mấy đồ đệ khác, hắn ta có gì không hiểu thì đều hỏi Tần Ninh, làm cho đám đồ đệ chê cười chính mình.
"Lăng Loạn đạo nhân...", Hiên Viên Hương Nhi ở bên cạnh xen vào: "Sao phải trơ trẽn thế chứ?"
Hiên Viên Hương Nhi nhìn Dương Thanh Vân, nói: "Ngươi chỉ cần hấp thụ khí hỏa linh bên trong Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch rồi dung nhập vào nhất hồn của ngươi một cách tự nhiên là được, căn bản không cần chuẩn bị cái gì cả".
Nghe vậy, Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ đỏ mặt.