Lý Huyền Đạo thấy Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ảo não như vậy thì bật cười.
“Sư tôn đúng là lợi hại quá”.
“Ngươi cũng bắt đầu biết nịnh rồi đấy”.
Tần Ninh cười: “Đây đâu phải do ta để lại đâu, mà là Thanh Tiêu Đại Đế để lại đó chứ”.
“Bốn vị Thánh Đế viên mãn, mười mấy vị Thánh Đế từ cấp thấp đến tam hợp, và hơn trăm cao thủ Thánh Tôn, đúng là đỉnh cao!”
Lý Huyền Đạo nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi.
“Thiên cung Thanh Đế này đúng là thú vị thật, vị Thanh Tiêu Đại Đế này cũng tuyệt đối là người bất phàm!”
Tần Ninh nhìn dãy núi phía sau thành, cười nói: “Nói không chừng trong kia còn có thứ gì đó càng khiến người ta hy vọng hơn đấy”.
Lý Huyền Đạo lại nghiêm túc nói: “Bất kể là thánh bảo tuyệt thế gì, con chỉ mong có thể xuất hiện thứ giúp sư tôn xóa bỏ vết thương thôi”.
Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo, cười nói: “Sẽ có thôi”.
Tần Ninh nói: “Xem ra cũng không thể xong trong vài phút được!”
“Vậy con sẽ cho Qua Nghiêm và Phó Dung chờ ở đây, chúng ta đi ra dãy núi phía sau xem đi!”
“Cũng được!”
Thông Thiên Kiếm Qua Nghiêm.
Ngự Phong Kiếm Phó Dung.
Hai người này cũng là trợ thủ đắc lực của Lý Huyền Đạo, bây giờ đang là Thánh Đế tam hợp, cho nên không tham gia lần dung hợp linh thể này.
Lý Huyền Đạo lại để lại mấy vị Thánh Tôn cho Qua Nghiêm và Phó Dung rồi mới dẫn người đi theo Tần Ninh ra khỏi thành Thanh Đế.
Thành Thanh Đế có diện tích rất rộng.
Đi xuyên qua trung tâm, lần về phía sau khoảng mấy chục dặm thì không thấy có tường thành ở bên này.
Phía sau tòa thành trì này nối liền với dãy núi sau lưng.
Hơn nữa, nhìn về phía xa có thể thấy một vài ngọn núi còn có đình đài lầu các, nhìn vô cùng trang nghiêm.
“Phía sau thành Thanh Đế này chắc là tổng bộ của thiên cung Thanh Đế năm đó, thành trì phía trước là để giải quyết những sự việc thường ngày, giao tiếp với bên ngoài, dãy núi phía sau mới thực sự là thiên cung Thanh Đế”.
Lý Huyền Đạo lúc trước đã điều tra khắp nơi đây.
Lúc này, có không ít võ giả Nhất Kiếm Các tụ tập đi cùng, tạo thành đội ngũ đến ngàn người.
Hơn ba trăm người ban nãy chỉ là đệ tử của Thanh Minh và Võ Môn mà thôi.