Hắn thật sự nghĩ mãi không thông, tại sao thương hội Diệp gia muốn giết hắn mà lại phái một người như vậy đi khiêu chiến! Dù lúc này Tần Ninh không hiểu nhưng tay trái một chưởng, tay phải một quyền không hề do dự đánh về hướng Diệp Kình Nguyên.
"Thiên Hổ khiếu quyền!"
"Thiên Diễm chưởng!"
Chỉ một quyền đã làm Diệp Kình Nguyên chấn động đến run rẩy, đầu thương sắc bén lúc này cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Kéo theo cả cây giáo dài trong tay cùng lệch khỏi quỹ đạo.
Mà một chường của Tần Ninh lại bay thẳng lên đỉnh đầu.
Ầm vang một tiếng, âm thanh nổ tung chợt vang lên.
Ngay lúc này, trong đầu Diệp Kình Nguyên liên tục phát ra âm thanh cọt kẹt.
Ánh mắt dần dần ảm đạm.
Tất cả mọi người trong thương hội Diệp gia đều ồ ạt đứng dậy.
Cả đám nhìn đến ngớ người.
Giờ đây, mỗi một vị Thiên Nhân đều cảm nhận được.
Đầu của Diệp Kình Nguyên trông như hoàn hảo không chút sứt mẻ, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Bên trong sớm đã sớm vỡ tan tành.
Một quyền! Một chưởng! Thiên Nhân nhị bộ giết chết Thiên Nhân tam bộ chỉ trong một giây! Khoảnh khắc đó, Tần Ninh ngạc nhiên nhìn thân thể Diệp Kình Nguyên ngã xuống mặt đất.
"Chết rồi à?"
Tần Ninh nhìn sang phía thương hội Diệp gia, nhịn không được nói: "Ta cũng không có muốn giết người đâu, đã kêu hắn ta dùng hết toàn lực rồi mà...", "Dù gì ta cũng là Thiên Nhân nhị bộ, đối mặt với Thiên Nhân tam bộ... không dám không dùng toàn lực ứng phó", "Giờ mới nhớ, ban nãy thương hội Diệp gia cũng nói, tỷ thí thôi mà, chết cũng chả trách được, đúng không?"
Lúc này đây sắc mặt của cả ba người Diệp Tây Khê, Diệp Vấn Thương và Diệp Vấn Khôn đều vô cùng khó coi.
Đương nhiên bọn họ cũng biết Diệp Kình Nguyên không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Tần Ninh với cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ, cho dù là Thiên Nhân tứ bộ cũng phải nhận thua.
Nhưng mà không ngờ được là... mới một chiêu thôi đã bị giết rồi! Cả ba người Bắc Đẩu Thanh Phong, Tổ Hân Nhi và Truy Thính Hoạ đều cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.
Tần Ninh Thiên Nhân nhị bộ giết Diệp Kình Nguyên với Thiên Nhân tam bộ.
Con quái vật đó chui ra từ hẻm nào thế?
Nhìn một vòng thiên kiêu quanh đây.
Ba người bọn họ lại trở thành cái bia ngắm.
Tần Ninh chỉ lạnh nhạt chắp tay, chuẩn bị lùi về phía gác xép.
"Diệp Vấn Thương của thương hội Diệp gia, đến thỉnh giáo tài năng của Tần Ninh công tử, không biết công tử đây có dám tiếp hay không?"
Tiếng nói rơi xuống.
Tiếng ồ vang lên từ bốn phương tám hướng.
Vừa thốt lên câu đó, Tiên Vũ Sinh đứng trên lầu khẽ nhíu mày.
Diệp Vấn Thương thế mà lại tự mình ra tay.
Thiên Nhân ngũ bộ giao chiến với Thiên Nhân nhị bộ, việc này hơi không hợp quy củ! Dù sao cũng chênh lệch tận ba cảnh giới.
Xoay người nhìn về phía hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đang gác ly đổi chén, hoàn toàn không lo lắng cho an nguy của Tần Ninh.
"Được thôi".
Bước đi của Tần Ninh chợt dừng, nhìn về phía Diệp Vấn Thương cười nói: "Lại một lần nữa à, không vấn đề gì".
Sắc mặt Diệp Vấn Thương âm trầm bước ra.
Diệp Kình Nguyên cứ như vậy mà chết.
Thương hội Diệp gia dù sao đi nữa cũng không có năng từ bỏ ý đồ.
Ông ta vốn tưởng Tần Ninh sẽ từ chối, ai ngờ lại được đáp ứng như vậy.
Nếu đã thế thì hôm nay, dù lưng có phải đeo cái danh ức hiếp kẻ yếu đi nữa cũng phải giết Tần Ninh.
Kẻ đó, quá kiêu ngạo! Diệp Vấn Thương lập tức rút đao.
Khác với đao của Diệp Vấn Khôn, của Diệp Vấn Thương trông lại càng uy vũ hơn nữa.
Chuôi đào rất dài, phải tới nửa thước, thân đao cũng gần bằng một thước.
Diệp Vấn Thương ánh mắt nhàn nhạt.
"Nếu Tần công tử đã chấp nhận khiêu chiến, thế thì ta đây cũng không khách sáo nữa!"
Tần Ninh mỉm cười đáp: "Thế thì tốt".
Hai thân ảnh dừng lại bên cạnh dòng sông.
Khí thế trên người Diệp Vấn Thương tức khắc tụ lại.
"Thiên Đao quyết, quyết liệt!"
Diệp Vấn Thương tu hành Thiên Đao quyết.
Diệp Vấn Khôn lại tu hành Địa Đao quyết.
Cả hai người lúc này hoàn toàn khác biệt.