Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cảm ơn công tử!"

Diệp Viên Viên chắp tay, có chút xấu hổ nói.

Không ngờ nàng lại có thể bị bầy sói làm khó.

Rõ ràng là con vua sói kia đã sắp đặt trận thế, cho nên hết con này đến con khác mới cứ thế xông ra.

Xảo trá!

"Xem ra kinh nghiệm đối chiến của cô vẫn còn quá ít!"

Tần Ninh lau vết máu trên cây côn mỏng rồi nói: "Mệnh môn của sói Tử Văn nằm ở cổ họng, cách hàm dưới của nó ba tấc, nếu như đâm vào vị trí đó thì sói Tử Văn chắc chắn sẽ chết!"

"Ỷ lại vào cảnh giới của bản thân mà cứ tiêu hao linh khí như vậy chính là điều không sáng suốt nhất".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.

Chỉ là những điều này nói thì dễ nhưng làm thì quá khó.

Sao bầy sói lại không biết phòng ngự điểm yếu của mình chứ?

Nhưng Tần Ninh vừa rồi xuất chiêu vô cùng chính xác, tựa như hắn đã thành thạo chuyện này ngàn vạn lần.

Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, vậy mà có thể nhắm chính xác mệnh môn của một con sói Tử Văn cảnh giới Linh Hải tầng 7, và giết chết chỉ bằng một đòn.

Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức nào?

"Hả?"

Ánh mắt của Tần Ninh bỗng nhiên bất động.

Diệp Viên Viên cũng đang nhìn về phía trước, bên cạnh con sói Tử Văn đã chết lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám đen.

Mấy bóng người đó chỉ dài bằng ngón tay, nhảy lên nhảy xuống trên thân con sói Tử Văn, bận rộn qua lại, dường như đang thu thập thứ gì đó.

"Sao vậy? Công tử!"

"Thú vị, thú vị... Tiểu Hồn Linh".

Trên mặt Tần Ninh lộ ra một tia vui mừng, hắn bước thẳng về phía trước.

Trong khoảnh khắc, những bóng người nhỏ bé màu xám đen đó đã ẩn dưới xác con sói Tử Văn và biến mất.

"Con sói Tử Văn này là do ta và tỳ nữ của ta giết chết, linh hồn của nó phải thuộc về bọn ta, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi lại muốn trộm đồ của người khác sao!"

Tần Ninh đứng ở trước thi thể chậm rãi lên tiếng.

Đột nhiên, những bóng xám nhỏ bé nhảy ra, đứng ở trên thi thể của con sói, chỉ vào Tần Ninh hét lên một tiếng.

"Cái gì? Ta nói sai sao? Các ngươi là trộm, một đám trộm cướp!"

Tần Ninh chỉ vào những bóng xám nhỏ đó mà mắng.

Đúng lúc này, những bóng xám nhỏ tụ hợp lại với nhau, vô cùng tức giận, kịch liệt nhảy lên muốn đánh Tần Ninh, nhưng kỳ quái là không có tên nào xuất thủ.

Diệp Viên Viên bước tới, mới nhận ra những bóng xám nhỏ bé này đứa dài đứa ngắn loi nhoi, hình dáng tay chân cũng chỉ là tượng trưng, trông giống như mấy cái đầu trọc nhỏ vậy, cho dù tức giận thì trông cũng... rất dễ thương!

“Hừ, các ngươi nếu không muốn làm trộm cướp thì hứa với ta một điều kiện, sau đó những linh thú này ta sẽ cho các ngươi!”

Tần Ninh nói.

Đột nhiên, những bóng xám nhỏ đó nhìn nhau qua lại, từng cái bóng xám nhỏ đẩy những cái bóng xám lớn hơn một chút tiến về phía trước.

"Giúp ta tìm Tử Tinh Huyết Long Sâm!"

Tần Ninh trực tiếp nói.

Bóng xám nhỏ bé lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Được rồi, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi quả nhiên là kẻ trộm. Ta muốn nói cho cả thế giới biết Tiểu Hồn Linh là kẻ trộm!"

Nghe vậy, những bóng xám nhỏ đó lại lập tức đẩy Tiểu Hồn Linh cầm đầu ra, con Tiểu Hồn Linh đó liền gật đầu.

Không lâu sau, đám Tiểu Hồn Linh hấp thụ xong linh hồn của con sói Tử Văn thì lên đường cùng Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Trên đường đi, Diệp Viên Viên thực sự khó hiểu.

Tiểu Hồn Linh?

Nàng chưa từng nghe nói qua cái tên này, nhưng Tần Ninh hình như... rất quen thuộc!

"Tiểu Hồn Linh cũng là một loại linh thú".

Tần Ninh dường như nhìn ra sự khó hiểu của Diệp Viên Viên, nên chậm rãi nói: "Những linh thú này sinh ra theo một phương thức rất kỳ quái, chính là từ linh hồn của các linh thú khác sinh ra, không có tính công kích, cũng không có năng lực tự bảo vệ mình".

"Hàng trăm ngàn năm trước có rất nhiều Tiểu Hồn Linh như thế này, các võ giả lịch luyện trong dãy núi này sẽ làm bạn với chúng, có thể đổi lấy tin tức".

"Nhưng con người lại quá tham lam. Một số người đã bắt đầu bắt những Tiểu Hồn Linh làm linh sủng hoặc gián điệp. Theo thời gian, số lượng Tiểu Hồn Linh ngày càng ít đi. Cho đến nay thì hầu như rất khó để nhìn thấy chúng!"

"Ta cũng cảm thấy rất lạ khi gặp được chúng ở đây".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu: "Vậy thì tại sao khi công tử nói chúng là kẻ trộm, những Tiểu Hồn Linh này phản ứng mạnh như vậy?"

"Chúng từ khi mới sinh ra chính là đã trộm linh hồn của linh thú. Vì vậy, chúng sợ nhất bị gọi là kẻ trộm".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên che miệng cười thầm.

Không ngờ những Tiểu Hồn Linh này lại thú vị đến vậy.

Những Tiểu Hồn Linh đó nhảy xung quanh, mang theo Tần Ninh và Diệp Viên Viên bay giữa các ngọn núi.

Khi cả hai tiến về phía trước, bầu trời đã dần sáng lên.

Hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.

Những Tiểu Hồn Linh đó dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.

"Cảm ơn các ngươi!"

Nhìn những Tiểu Hồn Linh, Tần Ninh cười nói: "Các ngươi không phải kẻ trộm!"

Nghe vậy, đám Tiểu Hồn Linh tung tăng nhảy đi, trong nháy mắt đã biến mất vào khu rừng.

"Đến nơi rồi!"

Nhìn về phía trước, Tần Ninh lên tiếng.

"Tử Tinh Huyết Long Sâm nghe nói nó có tác dụng bổ sung khí huyết cực kỳ mạnh mẽ cho các võ giả".

"Không phải chỉ có vậy!"

Tần Ninh cười nói: "Luyện chế thành Tử Huyết linh đan còn có tác dụng củng cố nền tảng của võ giả cảnh giới Linh Hải, tăng cường Linh Hải, công hiệu càng lớn hơn".

"Tử Huyết linh đan..."

Diệp Viên Viên gật đầu.

Nàng chưa bao giờ nghe thấy tên của loại đan dược đó, nhưng Tần Ninh hiển nhiên lại rất quen thuộc với nó.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta bắt đầu leo núi!"

"Leo núi?"

“Đúng vậy!”, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh núi nói: “Tử Tinh Huyết Long Sâm chứa năng lượng huyết khí vô cùng mạnh mẽ, nhưng bình thường luôn có sư tử Tử Tinh canh giữ”.

Sư tử Tử Tinh, linh thú hạ cấp cấp 2, thực lực ít nhất phải tương đương với cảnh giới Linh Đài tầng 1.

Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.

Cảnh giới Linh Đài, dùng linh khí đúc nên Linh Đài, chưa nói đến nguồn linh khí phong phú bên trong cơ thể, một khi Linh Đài được đúc hoàn thiện thì thực lực của cơ thể có thể nói là tăng lên mấy lần, hơn nữa linh khí càng ổn định hơn!

Điều này vượt xa cảnh giới Linh Hải.

Đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, Diệp Viên Viên tự tin có thể chiến đấu với những đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng 8.

Nhưng cảnh giới Linh Đài thì...

Quá khó!

Gần như là không thể.

Làm thế nào mà hai người bọn họ lại cướp được Tử Tinh Huyết Long Sâm dưới chân sư tử Tử Tinh có cảnh giới Linh Đài chứ?

Hai người chậm rãi chờ đợi, khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh màu xanh đã phi nước đại phóng lên.

Nhìn kỹ lại, đó chính là con bò xanh bên cạnh Tần Ninh.

"Tiểu Thanh, mày đã chậm hơn rất nhiều!"

Nghe được lời nói của Tần Ninh, Tiểu Thanh xấu hổ đi vòng vòng một lúc, sau đó hết sức phấn khởi nhìn Tần Ninh.

"Con bò đại ngốc này, mày lại lén ăn được đồ tốt gì vậy hả? Sao càng lúc càng to lên thế này!"

Tần Ninh cười mắng: "Sau này tao cho mày ăn ngon hơn, có hứng thú không?"

Tần Ninh vừa nói với nó vừa nhìn lên sườn núi.

Nghe vậy, Tiểu Thanh lùi lại một bước, nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy cảnh giác.

"Sợ sao?"

Tần Ninh bĩu môi nói: "Nhớ năm đó, tổ tiên của mày có thể nói là đã đột phá hết cảnh giới Tứ Linh, thậm chí đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, haiz, không ngờ con cháu đời sau lại dễ bị khϊế͙p͙ hãi đến như vậy!" Phong Thần Châu - Chương 128: Tiểu Hồn Linh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK