Mà cũng trong lúc đó, ở một dãy núi đen nhánh.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn phía Đông, thần sắc nghiêm nghị.
“Phúc lão, xảy ra chuyện gì vậy?”
Phúc lão lắc đầu nói: “Có lẽ là Tần Ninh tạo ra động tĩnh gì đó...”
Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là phá vỡ cấm chế nơi đây?
“Ma tộc dưới lòng đất...”
Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm: “Chín vạn năm qua, tần suất Ma tộc dưới lòng đất xuất hiện ngày càng rõ ràng, có lẽ sớm muộn một ngày nào đó, toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều sẽ biết sự tồn tại của Ma tộc dưới lòng đất”.
“Mà đến lúc đó chỉ sợ là mọi người sẽ kinh sợ vô cùng!”
“Chúng ta cũng đi xem đi!”
Tức thì, mọi người của Vạn Thiên Các lập tức tăng thêm tốc độ.
Mà cùng lúc này.
Tần Ninh nhìn về phía trước.
“Tần đại gia, dường như cấm chế bị phá rồi...”
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu, không nhiều lời.
Là Ma tộc?
Tần Ninh không biết.
Nhưng tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
“Tần Hải!”
Lúc này, Khương Như Yên bị chuông vàng bao vây không nhúc nhích được, mắt mở trừng trừng nhìn vết rách xuất hiện ở bồn địa cắn nuốt lấy Tần Hải.
Mọi người lúc này đều phi thân lên.
Bồn địa sụt lún, xuất hiện một hang lớn màu đen.
Động lớn có đường kính mấy ngàn trượng, nhìn xuống không thấy được điểm cuối.
“Các ngươi đều đáng chết!”
Lúc này Vương Khiếu Không cũng chẳng buồn quan tâm.
Tần Hải rơi vào hang động dưới đất.
Rất có khả năng đã... chết!
Giết chết tươi một cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, Vương Khiếu Không nhìn qua mấy chục tên cảnh giới Sinh Tử kia.
“Ta giết các ngươi!”
Ông ta biết lần này mình khó thoát được cái chết.
Cho nên lần này cần phải giết vài tên, khiến cho đám khốn kiếp này trả giá thật lớn!
“Vương Khiếu Không, sao phải thế chứ?”
Đang lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Soạt...
“Người tới là ai? Dấu đầu lộ đuôi chỉ là hành vi của bọn chuột nhắt!”
Vương Khiếu Không lúc này giận dữ hét.
“Lão phu cũng không dấu đầu lộ đuôi!”