“Xem ra gã Vân Chấn kia sắp thua rồi!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Tiểu Vũ, chuẩn bị xong chưa?”
Nghe lời nói của Tần Ninh, lúc này 4 chân của Tiểu Vũ đạp lên cây, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
“Nhớ kỹ, phá vỡ bức tường lông chim, lấy tấm lệnh bài kia ra rồi lập tức tập hợp với ta, hai người chúng ta lập tức chạy biến”.
Tần Ninh nheo mắt khẽ cười.
Tiểu Vũ cũng phấn kích không thôi.
Nghĩ tới bộ dạng bi thảm của cha mẹ mình, lại nhìn thấy khí thế những kẻ kia tranh đấu, ánh sáng ở 3 sừng trên đầu nó chợt dao động.
“Chuẩn bị, xuất phát!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì bóng dáng của Tiểu Vũ chợt lướt qua hóa thành một ánh sáng.
Mà lúc này, nhân mã 3 bên đã đánh đến mức tan tác.
“Vân Chấn, sao phải vậy chứ?
Thiên Lãm Thanh không nén nổi quát lên: “Ngươi làm như thế chỉ là con đường chết mà thôi.
Lẽ nào vì một lệnh bài nòng cốt mà thật sự đấu với hai người bọn ta đến mức ngươi sống ta chết sao?”
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hai người chúng ta đánh độc chiến quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng liên hợp lại thì ngươi cũng đừng mơ đến phần thắng”.
Nhạc Vân Nhiên lúc này cũng thở dồn dập.
Vân Chấn cười lớn.
“Hai người các ngươi chắc đã quên, ta làm thế nào mà giết chết được hai con linh thú cấp 5 rồi hả?”
Lúc này, Vân Chấn đạp một bước lên, nhảy lên cao hơn trăm mét.
“Đại Nhật thần kiếm, kiếm chém thiên hạ!”
Vù…
Lúc này, trong tay Vân Chấn xuất hiện một thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, sau đó ánh kiếm chợt vụt ra.
“Ngươi không cần mạng nữa hả?”
Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên chợt tái mét mặt.
.
Danh Sách Chương: