Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đây chỉ là thứ nhất.  

 

Thứ hai, lão tổ Vô Cấu chính là Đế thể, Đế thể Kim Bằng.  

 

Lấy thân hóa thành chim bằng!  

 

Mà lại còn là Đại Bàng Kim Sí chao liệng trên chín tầng trời.  

 

Nếu chỉ được gọi là Thiên Nhân, Tần Ninh căn bản sẽ không nhớ rõ về người này.  

 

Nhưng điểm mạnh của Vô Cấu Thiên Nhân là kiếm thuật thông thiên, Đế thể Kim Bằng, có thể chiến đấu với Vương giả!  

 

Vương giả!  

 

Ở đại lục Vạn Thiên, người có thể xưng vương đều là những người đứng đầu, nghiêng trời lệch đất, không thể khinh thường.  

 

Cảnh giới Vương Giả là cách gọi của một cảnh giới.  

 

Mà danh hiệu Vương Giả lại là một sự tán thành của người đời!  

 

Lấy cảnh giới Thiên Nhân để khiêu chiến với Vương giả mà còn không chết.  

 

Đây chính là một kỳ tích, một thực lực cường đại.  

 

Tần Ninh lườm Đạo Thiên Hành một cái.  

 

Lúc này Đạo Thiên Hành ăn mặc như một thanh niên, có vẻ rất sốt ruột hoảng loạn.  

 

“Ngươi không phải Bách Biến Chân Quân sao? Sao lại bị bọn họ nhận ra?”  

 

“Ta cũng không biết!”  

 

Đạo Thiên Hành không nhịn được nói: “Đó là một cô nhóc, cứ luôn chắc chắn ta chính là Đạo Thiên Hành, người bên cạnh cô ta rất lợi hại, ta không phải là đối thủ”.  

 

“Ngươi sống nhiều năm như vậy mà vứt hết tu luyện cho chó rồi sao?”  

 

Đạo Thiên Hành xấu hổ cười một tiếng: “Nhiều năm nay ta toàn tập trung vào việc đào mộ, làm gì có thời gian tu luyện, hơn nữa ta cũng không phải Vương giả, không sống được chín vạn năm, chỉ có thể ăn ăn ăn, ăn thiên tài địa bảo, ăn linh bảo để kéo dài tuổi thọ thôi”.  


 

“Cảnh giới không bị hạ xuống là tốt rồi”.  

 

“Vậy những bảo bối mà ngươi trộm được đâu?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ném mấy món ra bên ngoài, đừng nói là cảnh giới Sinh Tử, cho dù là Thánh Nhân có kính Âm Dương, không phải ngươi cũng có thể đánh chết mấy người sao?”  

 

Đạo Thiên Hành xấu hổ cười một tiếng.  

 

“Ta không mang…”  

 

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Thật sao? Ta thấy ngươi nhìn thấy ta xuất hiện, nên mới giấu những thứ đó đi, không dám cầm theo bên mình đúng không?”  

 

“Sao có thể chứ, U Vương điện hạ, ngài đừng nói xấu ta!”, sắc mặt Đạo Thiên Hành đau khổ nói.  

 

Tần Ninh lại cười nhạo một tiếng.  

 

Trong lòng Đạo Thiên Hành rất cạn lời.  

 

Hắn ta dám mang sao?  

 

“Bọn họ đến rồi…”  

 

Lúc này Đạo Thiên Hành vội vàng trốn ra sau lưng Tần Ninh.  

Mấy bóng người lần lượt tới từ nơi xa, một tiếng quát khẽ cũng truyền đến. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK