Tần Ninh đi từng bước lên đỉnh núi rồi ngồi xuống.
“Thương Nhất Tiếu, Minh Ung!”, Tần Ninh lên tiếng nói: “Kể từ hôm nay, hai người các ông dẫn theo các đế quốc Vân Lam, Thiên Nguyên, Khưu Bình, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên bắt đầu công thành đoạt đất.
Nếu như có võ giả trên cảnh giới Địa Võ phản kháng thì giết không tha!”
“Rõ!”
“Rõ!”
“Từ nay trở đi, Cửu U đại lục sẽ không còn cái tên thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh nữa!”
Tần Ninh bình thản nói: “Bảy thượng quốc lớn, giờ chỉ còn năm!”
“Thượng quốc Thánh Nguyệt, An Lăng, Thương Long và Kim Càn!”
Tần Ninh nhìn sang Kim Linh Huyên và nói: “Lần này, thượng quốc Kim Càn còn dám tự xưng là thượng quốc số một thì ta sẽ tiêu diệt cả hoàng thất!”
Kim Linh Huyên run rẩy, không dám nói lời nào.
Hắn ta vốn không có gì để nói.
Tần Ninh lúc này quá đáng sợ.
Ai dám ngỗ nghịch với hắn chứ?
Cảnh giới Thiên Võ bảy biến, nói giết là giết, ai dám động vào là người ấy muốn chết.
“Thượng quốc thứ năm, chính là thượng quốc Bắc Minh!”
Tần Ninh lại nói: “Thượng quốc Bắc Minh kể từ hôm nay sẽ tiếp quản lãnh thổ của ba thượng quốc lớn, đế quốc Thương Nghiễm sẽ là phụ trợ, sau này đều phải trung thành đi theo”.
Tần Ninh nói xong thì nhìn sang mấy đại đế như Vân Khánh Tiêu, Nguyên Phong Không.
“Trong thời gian này, các ông liên hợp lại tiếp quản lãnh thổ của bốn đế quốc lớn và ba thượng quốc lớn, kẻ nào dám nhúng tay vào thì báo cho ta là được”.
Lời này nói ra từ một thiếu niên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi khiến cho mọi người càng không dám tin.
Nhưng giờ có ai dám không nghe theo lời Tần Ninh nói nữa?
Ai không theo, chết!
“Đương nhiên là không!”
Kim Linh Huyên nắm chặt tay, cha vừa bị giết, nhưng hiện giờ hắn ta phải cúi đầu trước Tần Ninh.
“Không dám!”
Thương Bắc Huyền cũng cúi đầu, chắp tay bái.
.
Danh Sách Chương: