“Nếu ngươi không làm chuyện hổ thẹn thì hà tất phải sợ hắn?”, Khương Vinh lạnh lùng nói.
“Khương đại sư…”
Thiên Sa Mạc cũng tỏ ra lạnh lùng.
Sau đó hắn ta nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt bắn ra lửa.
“Ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy!”
Thiên Sa Mạc không nói hai lời mà xoay người rời đi.
Đi như vậy chính là thừa nhận, hắn ta đã thật sự làm bậy.
Mọi người đứng xem chợt thấy kinh ngạc.
Không ngờ, đường đường là Thiên Sa Mạc, linh đan sư tứ phẩm, thiên chi kiêu tử của Thánh Đan các mà lại làm ra chuyện như thế.
Quả là một sự sỉ nhục!
“Quả nhiên, Tần công tử có con mắt tinh tường, kiến thức uyên bác!”
Khương Vinh chắp tay nói: “Đa tạ Tần công tử”.
“Bây giờ, ta tuyên bố, Thẩm Văn Hiên đã giành chiến thắng trong trận tỉ thí này.
Các vị, đệ tử Thiên Sa Mạc của Thánh Đan các ta dám làm bậy, lần này Khương Vinh ta phải bẩm báo lại tông môn, dạy dỗ hắn ta thật tốt!”
Khương Vinh nhìn mọi người, cúi mình thật sâu.
Mọi người cũng cung kính trả lễ.
Nhân phẩm của Khương Vinh thì mọi người đều biết, trên toàn Cửu U đại lục cũng mang tiếng thơm là người chính trực.
Chỉ là càng có nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía Tần Ninh.
Tại sao gã này lại nhìn ra trò quỷ của Thiên Sa Mạc, trong khi đại sư Khương Vinh còn không nhìn ra?
Xem xong kịch hay, mọi người cũng dần tản đi.
Thẩm Văn Hiên lúc này nhìn Tần Ninh, chắp tay nói.
“Vị công tử này, tại hạ còn một chuyện không hiểu, không biết công tử có thể giải đáp cho tại hạ không?”
Thẩm Văn Hiên vô cùng khách sáo nói.
“Đừng nói một điều, mà 100 câu hỏi, 1 ngàn câu hỏi ta cũng có thể trả lời cho ngươi!”, Tần Ninh cười nheo mắt nhìn Thẩm Văn Hiên, giống như con sói xám đang lừa gạt con cừu nhỏ: “Chỉ cần ngươi đáp ứng 1 điều kiện của ta!”
“Hả?”
“Làm đồ nhi của ta, thế nào?”
Tần Ninh cười nói.
Lời này nói ra khiến Thẩm Văn Hiên sửng sốt.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thiên Động Tiên cũng sững sờ.
Nhưng đối với Thẩm Văn Hiên, Tần Ninh lại mở miệng ra là muốn thu làm đồ nhi.
.
Danh Sách Chương: