Lúc đến, Tần Ninh cưỡi Tiểu Thanh, phải mất khoảng vài ba tháng mới đi đến được đại lục Thiên Long.
Nhưng bây giờ cưỡi rồng băng thì chỉ mất ba đến năm hôm, Cửu U Đại Đế, đế quốc Bắc Minh đã hiện ra ở trước mắt.
Đế quốc Bắc Minh bây giờ sớm đã được xếp vào hàng ngũ thượng quốc.
Cùng với sự giúp đỡ của các cương quốc còn lại, dường như khu vực giờ không thua kém gì các cương quốc, chỉ kém ở thực lực đỉnh cao.
Nhưng đế quốc Bắc Minh thế hệ này, cao nhất cũng là cảnh giới Địa Võ là căng hết cỡ.
Muốn trở thành một cương quốc nổi tiếng thì cũng chỉ có thể chờ đời sau vươn lên.
Cũng may bây giờ, hầu hết hậu duệ, đệ tử của các cương quốc, thượng quốc lớn đều đi vào bên trong Thanh Vân tông tu hành.
Về chuyện này, Minh Ung thân là hoàng đế Bắc Minh cũng hiểu rõ.
Xuống lâm triều, Minh Ung trở lại hậu cung.
Trong thời gian này ông ta đã suy nghĩ về chuyện sinh thêm mấy đứa con, tương lai Minh gia mới có thể càng phồn vinh.
Viên trưởng học viện Thiên Thần Thiên Ám cũng dẫn theo mấy người cùng rời đi.
Nhưng văn võ bá quan trong triều vẫn còn chưa giải tán.
Trong lúc đó, một sự áp chế mạnh mẽ từ trên không trung bao trùm xuống.
Ngay lập tức vô số văn võ bá quan nằm rạp xuống đất.
Sự áp chế kia quá mạnh mẽ.
Phía sau thân ảnh to lớn ấy có một bóng người lao vùn vụt đến, quát lớn: “Hậu nhân của Thiên gia nghe rõ đây, các ngươi không phải mang họ Thiên mà là họ Thạch!”
Lần này, tất cả người bên trong thành Bắc Minh đều sững sờ.
Ở một quán rượu, một tên chạy vặt hơi sững sờ.
“Mình không phải họ Thiên mà là họ Thạch sao?”
Mãi cho đến khi ông chủ tát hắn ta một cái, hắn ta mới khôi phục lại ý thức.
Đây là ai vậy?
Bị thần kinh à!
Hô lung tung cái gì thế?
Lúc này, bên trong hoàng cung Bắc Minh.
Hai người Thiên Ám và Minh Ung phi thân bay lên.
“Xin hỏi các hạ là ai?”
Minh Ung trầm giọng nói.
Cùng lúc đó, bên trong thành Bắc Minh đã có người truyền tin đến các cương quốc lớn và Thanh Vân tông.
Sẽ không phải là người đến gây chuyện đó chứ?
“Bây giờ ai là con cháu Thiên gia học viện Thiên Thần?”
Thạch Cảm Đương mở miệng nói.
Thiên Ám bước ra, thận trọng nói: “Tại hạ Thiên Ám, là viện trưởng của học viện Thiên Thần hiện nay”.
Nhìn người thiếu niên mười lăm mười sau tuổi trước mặt, Thiên Ám âm thầm dò xét, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Người này không đơn giản.
Thạch Cảm Đương mở miệng nói: “Ta là Thạch Cảm Đương, là tổ tông của ngươi, cũng chính là Thiên Thanh Thạch, ngươi không phải mang họ Thiên mà là họ Thạch, sau này gọi là Thạch Ám!”
Lời này vừa nói ra, Minh Ung sững sờ.
Thiên Ám trợn tròn hai mắt.