“Khốn khiếp”.
Hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh đều lên tiếng chửi bới.
Tần Ninh chọn hướng của bọn họ, hiển nhiên là vì hai người bọn họ chỉ là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chưa đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Tại sao không thể đạt đến cảnh giới Thành Hoàng.
Hay là tên khốn Tần Ninh lại cho người của hắn truyền thừa động thiên Kinh Nguyệt.
Cảm giác này vô cùng ấm ức.
Lúc này hai người lập tức ra tay muốn chặn Tần Ninh lại.
Y Linh Chỉ thấy vậy bèn muốn ngăn cản.
Tần Ninh lại nói thẳng: “Ngươi và Hạo Thiên ngăn ba tên Thánh Hoàng phía sau”.
Y Linh Chỉ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó không do dự, lập tức quay người xông giết về phía sau.
Ánh mắt Tần Ninh lại nhìn về phía hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh.
“Một mình ngươi muốn xông phá phòng tuyến của hai người bọn ta?”
Kính Trung Vũ hừ một tiếng.
“Không được sao? Ta thấy có thể đấy”.
Tần Ninh vừa dứt lời, bước một bước ra, khí thế trong cơ thể liền ngưng tụ.
Sức mạnh tam hồn bùng phát.
“Cự tượng đạp!”
“Ác trư thôn!”
“…”
“Thủy ngạc bổ!”
“Thiên hùng phách!”
Gần như trong nháy mắt, phía trước Tần Ninh, chín hư ảnh ngưng tụ sau đó lao ra giết về phía đám người động thiên Kính Nguyệt.
Mặc dù hai vị Thánh Vương cửu hiền Kính Trung Vũ và Hàn Nguyệt Ảnh đều dồn ép, những người còn lại cũng đều tránh ra.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Lúc này hơn trăm người theo Tần Ninh không hề dừng lại đi về phía sâu trong núi.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ ngăn cản ba vị Thánh Hoàng Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà.
“Khốn khiếp!”