Năm đó, lão tổ Minh Uyên và lão tổ Thiên Thanh Thạch thật sự đã vì đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần bọn họ mà để lại mệnh mạch giữ gìn nền tảng.
Đáng tiếc, họ vẫn chưa từng lĩnh ngộ, nếu không, đế quốc Bắc Minh sao lại lâm tới cảnh ngộ ngày nay?
Mà lúc này, kiếm Thanh Long và trục Bạch Hổ đã hoàn toàn phát huy uy lực.
Bỗng chốc khiến cả đám người mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn.
Mạnh, mạnh vô địch!
Tần Ninh này, không phải là làm xằng làm bậy, mà có chuẩn bị mà tới.
Thương Hư lạnh lùng nhìn 4 phía.
Ông ta hiểu rõ nhất sức mạnh của công tử nhà mình, đừng nói là cảnh giới Thiên Võ, mà kể cả cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hóa Thần thì trước mặt công tử nhà mình cũng không đáng nhắc tới.
“Ngươi muốn chết!”
Minh Già Vân và Cảnh Khoát thật sự tức điên lên.
“Giết chết thằng nhãi này!”
Hai lão già gần như đồng thanh lên tiếng.
Soạt soạt soạt…
Bỗng chốc, mười mấy bóng người nhất loạt xông lên.
Mười mấy tên này không phải là cảnh giới Địa Võ mà là cảnh giới Thiên Võ.
Vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Đứng cạnh Minh Già Vân, lập tức xuất hiện 5 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Đứng cạnh Cảnh Khoát là 14 tên cường giả cảnh giới Thiên Võ tầng 1, tầng 2, cũng nhìn Tần Ninh chằm chằm như hổ đói.
“Đế ta hôm nay lại muốn nhìn xem, Tứ Tượng Thánh Trụ của ngươi có thể chống chọi được với bao nhiêu vị cảnh giới Thiên Võ!”
Cảnh Khoát nổi lên sát khí đằng đằng.
Lần này, chiêu bài cuối cùng cũng đã tung ra rồi.
Tần Ninh nhìn 4 phía, ánh mắt lạnh lùng.
“21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ sao? Đây chính là nền tảng của hai thượng quốc lớn sao? Đáng cười, đáng thương, đáng buồn thật!”
Đáng cười, đáng thương, đáng buồn!
Lúc này, trong mắt Tần Ninh toàn một màu chế giễu.
Nhóc này, quá ngông cuồng,
Nhưng bây giờ, không có ai dám nghi ngờ sự ngông cuồng của hắn.
“Kẻ không biết thì không sợ!”
.
Danh Sách Chương: