"Chỉ là ta không ngờ rằng Tần huynh sẽ đến thật!"
Tần Ninh lại chỉ cười.
"Ngươi cho ta, ta không đến thì lại thành ra không nể mặt ngươi!"
Nội tâm Thạch Cảm Đương im lặng.
Sư tôn rõ ràng là muốn tùy tiện tìm một cái thân phận, mượn cơ hội tiếp xúc Thương Long điện, tra ra chuyện về Ma tộc, giờ lại nói cái kiểu này!
Công phu ăn nói này của sư tôn thật lợi hại, không hổ là lão yêu quái sống mấy vạn năm!
"Nếu như vậy, ngày mai ta liền sắp xếp toàn bộ thủ tục cho Tần huynh, Tần huynh lúc ấy sẽ trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
"Nhưng ta phải nói rõ, cho dù ta là thiếu sơn chủ, đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn đi nữa, nếu có một ngày Tần huynh có ý đồ xấu với Đại Nhật sơn, ta cũng sẽ rất khó xử...", Dương Tam Tuần giờ này khắc này vẫn tươi cười nói.
"Yên tâm, ta lần trước nói cho ngươi, ta không môn không phái thì chính là không môn không phái!"
"Đại Nhật sơn không làm chuyện thương thiên hại lý thì ta cũng sẽ không làm gì các ngươi!"
Dương Tam Tuần nghe vậy đột nhiên lại cảm thấy áp lực.
Dường như nếu Đại Nhật sơn thật sự làm ra chuyện gì khiến người người oán trách thì Tần Ninh chắc chắn sẽ trừng phạt Đại Nhật sơn.
Một Thánh Nhân tam hồn! Lại cho hắn ta một loại cảm giác như vậy.
Rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực.
"Đã như vậy, mấy ngày này Tần huynh cứ ở lại chỗ này của ta, làm thủ tục xong thì Tần huynh có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Đại Nhật sơn chúng ta!"
Dương Tam Tuần khách khí nói.
"Không cần!"
Dương Tam Tuần lại cười nói: "Ta tin tưởng ngươi!"
Chỉ cần Tần Ninh cũng không phải là những tông môn và gia tộc khác, tất cả đều dễ nói chuyện.
Chính Dương Tam Tuần cũng không biết vì sao, cộng thêm lần này nữa thì hắn ta mới gặp Tần Ninh được ba lần.
Thế nhưng lại là sự thật, coi Tần Ninh như một người đáng tin.
Loại ý nghĩ này rất hoang đường.
Nhưng lại rất chân thực!
"Sao?"
"Ta đương nhiên là không có vấn đề gì!"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Ở lại dãy núi của đệ tử nòng cốt như ngươi ngắm cảnh, ta cũng rất hài lòng".
Dương Tam Tuần mỉm cười, không nói gì nhiều.
Phái người sắp xếp cho Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương xong thì Dương Tam Tuần đi làm việc.
...
Mấy ngày qua đi, ở một vùng thung lũng, Tần Ninh khoanh chân ngồi trong sơn cốc.
Thạch Cảm Đương thì khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt nhắm lại.
Đàn Vẫn Nhật Cốt giờ phút này được đặt trên hai đầu gối của hắn.
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, mở miệng nói: "Ta đánh đàn, ngươi nghe đàn, nghe được cảm giác thế nào thì cứ thuận theo nó như thế nhé!"
"Vâng!"
Sơn cốc dần vang lên tiếng đàn.
Giờ phút này, một vài đệ tử ở xung quanh sơn cốc nghe được tiếng đàn này thì chỉ cảm thấy thánh lực đang lưu chuyển bên trong cơ thể như được dẫn dắt.
Mà Thạch Cảm Đương ở trong sơn cốc thì chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn chảy, thậm chí dẫn dắt cả chiến khí trong cơ thể Thạch Cảm Đương dâng lên.
Giờ khắc này, Tần Ninh lại không ngừng dùng tiếng đàn dẫn dắt Thạch Cảm Đương...
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở cửa sơn cốc.
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần hơi chuyển động thần sắc, mở mắt ra.
"Cha!"