Người này hẳn phải chết.
Nếu không, qua hôm nay, bọn họ sẽ phải sống trong bất an.
Cảnh giới Thiên Vị mà thôi, sáu đại vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn bọn họ liên thủ, hao tổn bao nhiêu lâu mới phá được phòng ngự của Tần Ninh.
Nếu như sau này Tần Ninh đến huyền cảnh Tạo Hóa, bọn họ coi như liên thủ thì e là cũng không phải đối thủ.
Hiện tại không nhổ cỏ tận gốc, tương lai hậu hoạn vô cùng.
“Muốn giết ta?”
“Đủ tư cách không?”
Tần Ninh lúc này thấy ba bóng người đánh tới, cũng cười nói: “Các người thật sự cho rằng, phá trụ Tứ Linh chính là phá công kích cùng phòng ngự của ta à?”
Một tiếng giễu cợt vang lên.
Tần Ninh bước ra một bước.
“Cho các người thấy Tứ Linh Tinh Thần quyết rốt cuộc có uy lực như thế nào!”
Tần Ninh chụp tay vào không trung.
Ông...
Đột nhiên, xung quanh bốn phương tám hướng của Tần Ninh, xuất hiện từng điểm sáng.
Mà những điểm sáng kia lúc này không ngừng ngưng tụ tập và thu nhỏ lại.
Cuối cùng, hội tụ thành từng mũi tên.
Có hơn trăm mũi tên dày đặc quay chung quanh Tần Ninh.
“Giết!”
Tức thì, hơn trăm mũi tên phá không mà ra, tấn công ba người kia.
“Không thể nào!”
Thạch Kiếm Phong lúc này tê dại da đầu.
Rõ ràng là phá vỡ trụ sáng bốn phía Tần Ninh rồi, nhưng người này sao vẫn có thể ngưng tụ lực tinh thần chứ?
Bên kia, Hải Tông cùng Hạ Chi Ngọc cũng dại ra.
Tần Ninh sao mà làm được bước này?
Nhưng bây giờ không phải thời điểm để suy nghĩ điều này.
Một mũi tên Tinh Thần đã có uy lực vô địch, vậy hơn một trăm mũi tên thì sao?
Ba người lúc này vội vàng rút lui, ngưng tụ sức mạnh toàn thân mỗi người tự thi triển tuyệt học che trước người mình.
“Hữu dụng không?”
Tần Ninh cũng cười: “Bắn ra một trăm mũi tên!”
Nói xong, tiếng xé gió soạt soạt soạt vang lên.
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, ánh sáng chói lóa.
Tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên, nghe chấn động tâm thần.