Tần Ninh cũng không để ý.
Mà lúc này, hai vị phó các chủ Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đều trợn mắt há mồm.
Một người dương thánh tám đường Âm Khư.
Một người dương thánh chín đường Âm Khư.
Người tề tụ bên cạnh Tần Ninh này là thứ quái vật gì vậy?
Giang Bạch và Cốc Tân Nguyệt lợi hại như vậy.
Lý Nhàn Ngư kia cũng quá đỉnh.
Thạch Cảm Đương... Thạch Cảm Đương cũng được...
Mấy người này đều lấy Tần Ninh làm trung tâm.
Tần Ninh lại có chỗ nào hơn người?
Lúc này, hai người Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên cũng thán phục không thôi.
Ông nội và phụ thân cung kính với Tần Ninh có thừa.
Hai vị yêu nghiệt tuyệt thế kia cũng như vậy.
Tần Ninh… càng ngày khiến người ta nhìn không thấu.
Vừa hỏi câu này, mí mắt Thạch Cảm Đương không ngừng nhảy.
Mẹ nó!
Thì ta kém cỏi nhất, cô còn hỏi ta?
Lão tử không muốn sao?
Thạch Cảm Đương ho khan một cái, nghiêm nghị nói: “Ta? Ta là Chiến thể trời sinh, sư tôn nói ta đề thăng trong chiến đấu, chính là Chiến thần trời sinh!”
“Chiến thể trời sinh?”, Dương Vũ Huyên hé miệng cười nói: “Chưa nghe nói qua”.
Thạch Cảm Đương mặt đỏ lên.
Con mẹ nó!
Bị nhìn khinh bỉ!
Một ngày nào đó, để cho các ngươi thấy được, cái gì gọi là Chiến thể trời sinh.
Thạch Cảm Đương mặt đầy không phục.
Mà lúc này Lý Nhàn Ngư cũng cảm nhận được áp lực khá lớn.
Thậm chí bắt đầu biết tình cảnh của Thạch Cảm Đương.
Người tập trung bên cạnh Tần Ninh rất lợi hại.
Cốc Tân Nguyệt cũng tốt, Giang Bạch cũng tốt, đều không đơn giản.
Còn hắn mặc dù nói là người có mắt vãng sinh, nhưng nếu không cố gắng hết sức tu hành thì sẽ bị bỏ rơi ở sau lưng.
Lý Nhàn Ngư cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Cần sớm mở đường thứ ba!
Lúc này mọi người bốn phía hoàn toàn bị kinh động.
Sắc mặt Nhật Nguyệt Tùng khó coi đến mức cực điểm.
Tần Ninh…
Tiểu tử này rốt cuộc chui ra từ đâu?