"Xong rồi xong rồi, nếu để sư tôn biết ta lại tới phóng thích thiên tính, sư tôn không đánh chết ta mới là lạ, ta phải chạy thôi!"
Bóng người ăn mặc xộc xệch kia đang hốt hoảng chạy về phía cửa.
Chỉ là lúc nhìn thấy Tần Ninh ở cửa, người kia lại sững sờ.
"Tránh ra!"
"Không được!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Đồ đệ ngươi bảo ta ngăn cản ngươi, mặc dù ta cũng không biết cô ta lấy đâu ra lòng tin một Thánh Nhân như ta có thể ngăn cản Thiên Thánh là ngươi, nhưng ta vẫn phải ngăn ngươi lại!"
Cho tới giờ phút này, Tần Ninh mới thấy rõ người trước mặt.
Hắn ta có dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, nhưng lại là màu trắng của bệnh tật.
Mái tóc dài buộc lên, nhưng lúc này đang rối tung rối mù.
Hơn nữa trông người này rất gầy gò, tuy ngũ quan tổng thể mang đến cho người ta một loại cảm giác như công tử nhà giàu tuấn tú, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy giống như một công tử mắc bệnh nan y, đã đặt nửa chân vào trong quan tài rồi.
Vị công tử bệnh tật này... chính là sư tôn của Nhan Như Họa?
Tần Ninh ngẩn người.
Không nói đến chín đời chín kiếp rèn luyện chín vạn năm, cho dù năm đó là Nguyên Hoàng Thần Đế, hắn cũng đã trải qua vô số năm tháng ở Thương Mang Vân Giới.
Nhưng cảnh tượng bây giờ lại vẫn khiến Tần Ninh sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
"A, tên đàn ông thối!"
Mà khi Tần Ninh đang đứng ở cửa phòng, một giọng nói như đang bị bóp cổ đột nhiên vang lên.
Tên đàn ông thối?
Tần Ninh ngạc nhiên.
Công tử bệnh tật kia vội vàng nói: "Công tử thứ tội thứ tội, không phải ta nói, không phải ta nói...", "Nhanh rời xa tên đàn ông thối này một chút đi!"
Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.
Lúc này công tử bệnh tật vội vàng lui lại mấy bước.
"Sư tôn!"
Nhan Như Họa thấy cảnh này thì nhào tới, hai tay ôm chặt lấy đùi công tử bệnh tật, giờ phút này công tử bệnh tật quần áo xộc xệch kia lại có vẻ mặt vô cùng đau đầu.
"Như Họa à, con để cho tiểu thư người ta ra ngoài trước đã rồi nói tiếp được không?"
Nhan Như Họa nghe thấy lời này thì gật đầu, đi đến bên giường trực tiếp tung ra một quyền đánh ngất cô gái kia đi.
"Thô tục quá, thô tục quá!"
Công tử bệnh tật nhìn cô gái ngất đi, yêu thương nói: "Cô gái yêu kiều này, Như Họa à, con thô tục quá...", giờ phút này Nhan Như Họa lại mặc kệ.
Cô ta tiếp tục ôm lấy đùi công tử bệnh tật không buông tay.
Tần Ninh nhìn một màn này, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
"Như Họa à, con để vi sư mặc quần áo tử tế trước được không?"
Giờ phút này nhìn Nhan Như Họa giống một người đàn bà ăn vạ bên đường.
"Đủ rồi!"