Thẳng đến khi món đồ thứ năm được mang lên.
“Vô Tương Bảo Trúc!”
Lý Thanh Thần chỉ vào một cây gậy trúc ở trước mặt, rồi nhanh chóng nói: “Mọi người đều biết, trên đại lục Vạn Thiên, có rất nhiều nơi cho dù là Vương Giả cũng không dám đi vào trong đó”.
“Vô Tương Bảo Trúc này quả thật là được mang ra từ trong một nơi tuyệt địa”.
“Loại đồ vật này có giá trị trân quý, vô cùng thích hợp để chế tạo bảo khí, hơn nữa…không chỉ là tạo ra một món!”
Lời này vừa dứt, không ít người bắt đầu động tâm.
Vô Tương Bảo Trúc!
Đến rồi!
Giờ phút này, Tần Sơn cảm thấy khá hồi hộp.
Tuy rằng hắn ta biết trên người Tần Ninh có hơn trăm triệu linh tinh.
Nhưng Vô Tương Bảo Trúc trước mắt quá quý giá.
Đến!
Cuối cùng cũng đến.
Vô Tương Bảo Trúc.
Trợ giúp Tần Ninh đấu giá được Vô Tương Bảo Trúc, bọn họ cũng coi như hoàn thành giao phó của Tần Ninh, có thể được đại xá.
Nhưng trước đó, Tần Ninh đã tiêu hết một ngàn hai trăm vạn, Vô Tương Bảo Trúc này, dù có cộng hai người bọn họ lại thì linh tinh trong người cũng chỉ hai ngàn vạn.
Nếu như Tần Ninh còn muốn mua tiếp.
Tám trăm vạn!
Vượt quá tám trăm vạn, bọn họ sẽ không thể chi trả.
Nhưng hôm nay, ngũ đại Bá Chủ đều ở đây, tám trăm vạn, bọn họ có thể mua được sao?
"Một cây Vô Tương Bảo Trúc này dài một mét, đủ để chế tạo ba bốn kiện bảo khí".
Lý Thanh Thần cười nói: "Hơn nữa là bảo khí cấp bậc cao nhất".
"Cho nên, giá khởi điểm là... năm trăm vạn!"
Tuy Vô Tương Bảo Trúc trân quý, cực kỳ thích hợp để chế tạo bảo khí, nhưng dù sao cũng chỉ là tài liệu, không phải bảo khí thành phẩm.
Năm trăm vạn đã không thấp!
Đủ để mua sắm một kiện bảo khí trung phẩm.
Lầu hai, một giọng nói vang lên, cười nói: "Hy vọng mọi người cho Thôi Huyền cũng như Thôi Sơn tông ta ít mặt mũi".
Lời này vừa ra, Lý Thanh Thần khẽ nhíu mày.
Hành vi này của Thôi Huyền có phần lấy thân phận đè người.