Cửu Anh gào khóc hét lớn: “Tần gia, cứu ta!”
Khẽ quát một tiếng, sắc mặt Tần Ninh phát lạnh.
Nguyên bản cổ thụ Thiên Nguyên đang chuẩn bị giao ra quả Thiên nguyên, lúc này đột nhiên ngừng động tác.
“Tần Ninh, người của ngươi hình như sắp chết rồi…”
Cổ thụ Thiên Nguyên cười cười nói.
Tần Ninh giờ phút này đang vây khốn nó ở trong trận pháp thì không có vấn đề.
Nhưng bên ngoài thì sao?
Tần Ninh không có khả năng không để ý đến sống chết của hai người kia đúng không?
Nhìn cảnh này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
Giờ phút này, năm luồng ánh sáng không ngừng dâng cao.
Linh khí trong trụ cơ hồ đã phóng thích ra thiên địa rồi.
Năm hơi thở cường đại bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm làm cho người ra không dám đến gần.
“Ngũ đại tông môn…”
“Tần Ninh, con ta đâu!”
Một tiếng quát vang lên mặc dù cách cả vài cây số nhưng vẫn truyền đến rõ ràng.
Thôi Sơn Tông tông chủ, Thôi Nghiễm.
Năm bóng dáng khác không dông dài, bay thẳng đến tấn công Tần Ninh.
Thấy một màn như này, trong lòng Tần Ninh thầm mắng.
Chỉ kém một bước nữa là thành công rồi.
Một bước!
Nhưng lại bị mấy tên này phá hỏng.
Nếu bây giờ hắn không rời đi thì tính mạng của Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh khó mà bảo toàn.
Nhưng mà nếu rời đi, cổ thụ Thiên Nguyên chắc chắn trốn mất không thể nghi ngờ.
Cái cây này gian trá giảo hoạt, lần sau muốn bắt nữa gần như là không có khả năng.
“Tần Ninh, ngươi lựa chọn thế nào đây?”
Cổ thụ Thiên Nguyên vui đến mức trong lòng nở hoa.
Chút nữa thôi là mấy vạn năm tích lũy của nó đều phải dâng cho Tần Ninh rồi.
Mấy người này đến thật tốt quá đi!
“Ngươi có thể chạy, nhưng mà lần sau nếu bị ta bắt được, chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ”.
Tần Ninh nói xong, hai tay bắt đầu nâng lên.