Đoạn văn này mà bị người ngoài đọc được thì chẳng phải sẽ hiểu như vậy sao?
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy bất lực.
"Giỏi, giỏi, giỏi lắm!"
Tần Ninh nói liền ba chữ giỏi, rồi cười lớn: "Ôn Hiến Chi, giỏi lắm!"
Dịch Bình Xuyên vội vàng nói: "Tổ sư gia quay về là đại hạnh của Thánh Thú tông chúng ta, mấy đệ tử kia có mắt như mù, cần phạt ạ!"
"Con phản đối!"
Giản Bác lúc này động đậy, quỳ càng thẳng tắp, kiên cường nói: "Sư huynh đời thứ tư đang lấy việc công trả thù riêng, tổ sư thúc... à không, tổ sư gia, chúng con địa vị không cao, sao dám xác định người là tổ sư gia được ạ!"
"Hơn nữa khoảng thời gian này chúng con cũng đã luôn coi người là tổ sư thúc, sư đệ của tổ sư, luôn cung kính với người!"
"Phản đối vô hiệu!"
Dịch Bình Xuyên nói thẳng: "Tổ sư thúc... á không, tổ sư gia!"
"Mấy tên này đều là cố ý, cần trừng trị bọn họ. Tổ sư gia chỉ cần nói một câu, con sẽ ra tay ngay lập tức".
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Dịch Bình Xuyên, Tần Ninh nói: "Sao ta cứ cảm giác là ngươi đang lấy việc công trả thù riêng nhỉ?"
"Tuyệt đối không phải!"
"Chắc chắn đấy ạ!"
Trong lúc nhất thời, năm người đều mở miệng.
"Còn định bắt ta mời lần nữa đấy à?"
Năm người lũ lượt đứng dậy.
"Tổ sư gia, người... đúng là khác năm xưa thật đấy".
Dịch Bình Xuyên cười hì hì, đi lên trước rót nước cho Tần Ninh, nịnh bợ: "Đẹp trai và từng trải hơn ngày trước rất nhiều ạ".
Lúc này, Giản Bác, Tấn Triết nhìn nhau.
Lại thêm một kẻ nịnh hót?
Địch Nguyên giờ phút này càng thêm nóng vội.
Hắn ta bị tật nói lắp, không trị được hết, sau này muốn nịnh nọt cũng khó.
"Nói như kiểu ngươi đã thấy ta rồi ấy!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Con đã thấy người rồi mà!", Giản Bác vội vàng nói: "Con xem ảnh rồi!"
Dịch Bình Xuyên thì khịt mũi coi thường, xì một tiếng: "Ta đang nói đến người thật cơ!"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh cũng tò mò: "Ngươi nhìn thấy ta rồi ư?"
"Vâng ạ!"
Dịch Bình Xuyên lập tức liến thoắng nói: "Là từ hồi con mới vào Thánh Thú tông không lâu, có một lần tổ sư gọi Đường Minh sư huynh, Y Linh Chỉ sư tỷ cùng Hạo Thiên sư huynh đến, nói là nhớ sư tôn của mình quá!"
"Lúc ấy con còn nhỏ nên đứng cạnh xem".
"Sau đó con thấy cảnh gì, mọi người đoán đi?"
Dịch Bình Xuyên nói đâu ra đấy, như tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
"Nói gọn lại", Tần Ninh thản nhiên nói.
"Lúc nói thì vừa kể vừa khóc ròng, sau đó thì quỳ xuống".
"Lúc ấy con sốc lắm, sau đó Hạo Thiên sư huynh nói chưa bao giờ thấy sư tổ thê thảm như vậy".