Thời gian này căng thẳng chết đi được.
Di tích cổ rành rành trước mắt mà chẳng vào được, sự bứt rứt này chẳng khác gì thái giám đi kỹ viện cả.
"Xin lỗi xong rồi, Tần công tử xem...", Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông cười làm lành.
"Thế mà gọi là xin lỗi à?"
Tần Ninh bỗng nhìn hai người Huyết Ngạn Phong và La Chước, mỉm cười: "Xin lỗi thì phải chân thành chút chứ".
"Ngươi muốn gì?"
Huyết Hồng quát lớn.
"Quỳ xuống xin lỗi".
Câu nói bình thản này làm tất cả im lặng như tờ.
Quỳ xuống!
Xin lỗi!
Bắt Thánh Đế quỳ xuống!
Đây không nghi ngờ gì chính là vả mặt Thánh Đế!
Khi Tần Ninh nói xong, Thánh Đế các phương đều tái mặt lại.
“Tần công tử, chẳng qua là lời nói đầu môi, quỳ xuống thì có hà khắc quá không...”, Tinh Nhiễm Thiên khuyên giải.
“Đúng vậy, đúng vậy...”, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng vội nói.
Nhưng U Minh Hạo cũng vô cùng căng thẳng trong lòng.
Cũng may hôm đó ông ta không có hành động gì lỗ mãng, nếu không hôm nay ông ta cũng phải quỳ xuống rồi.
Tần Ninh nghe vậy thì chỉ mỉm cười.
“Hà khắc ư?”
“Nếu là năm đó thì đến cơ hội quỳ xuống các ngươi cũng không có đâu”.
“Các ngươi cứ cho rằng Tần Ninh ta quay về, không bằng năm đó, cho nên nghĩ là Tần Ninh ta dễ bị bắt nạt”.
Nhưng có dễ bắt nạt hay không thì phải thử mới biết”.
Tần Ninh phất tay, ngồi trước bậc thềm ở cả cung, cười nói tiếp: “Ta ấy à, thân phận và địa vị tuy có thay đổi, nhưng tính khí thì không, chính là không hiểu đạo lý như vậy đấy”.
“Hôm nay, nếu Thánh Đế của Huyết Tông và Tu La điện không quỳ xuống xin lỗi thì... ta sẽ không bao giờ mở di tích ra đâu”.