Tần Ninh không để ý, ôm lấy Cốc Tân Nguyệt, lấy ra một quả Thiên Nguyên khác nói: “Ăn thêm một quả nữa đi, cam đoan với nàng năm đường thiên mạch đều thông suốt”.
Do vài vị cảnh giới Quy Nhất Thất Mạch, Bát Mạch làm bị thương nặng, thiên mạch trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt hiện tại vô cùng hỗn loạn, linh khí cũng loạn thành một đống.
Nếu không ngăn lại sẽ khiến cho cảnh giới bị sụt giảm.
“Không cần!”
Cốc Tân Nguyệt đưa hai tay ôm lấy Tần Ninh, lắc đầu nói: “Thiên mạch trong cơ thể ta đã bắt đầu tự chữa trị rồi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh sửng sốt.
Tự chữa trị?
Linh khí tiến vào cơ thể Cốc Tân Nguyệt cảm ứng lại.
Tần Ninh phát hiện, bên trong hồn hải khô cạn của Cốc Tân Nguyệt có một tia lực lượng đang tiến hành hấp thụ quả Thiên Nguyên.
Sau đó từ từ phóng ra thánh khí thiên địa thuần khiết, thấm vào trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh khẽ giật mình.
Thần hồn Băng Hoàng lúc này đã ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, nhảy vào hồn hải khô quạnh của Cốc Tân Nguyệt.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ nhíu lại.
Trong hồn hải của Cốc Tân Nguyệt, tại trung tâm cô quạnh chỉ có một thân ảnh đang ngủ say.
Như thế nào lại….
“Cút!”
Mà trong lúc Tần Ninh đang tự hỏi, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên.
“Bổn tọa sớm muộn gì cũng giết chết ngươi, dám làm vấy bẩn cơ thể ta, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Tần Ninh!”
Một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng làm vỡ nát hồn lực của Tần Ninh.
Tiếng quát vừa vang lên đã khiến cơ thể Tần Ninh run rẩy.
“Làm sao vậy?”
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Không có gì… sau này lại nói…”
Trong lòng Tần Ninh ngạc nhiên không thôi.
Chẳng lẽ…
Hồn phách kia trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt sống lại?
Nhưng mà bây giờ hiển nhiên không phải là lúc tự hỏi vấn đề này.
Hơn trăm người từ bốn phương tám hướng đang bay đến.
Võ giả của ngũ đại tông môn đều hội tụ đầy đủ.
Lúc này, cả người Tần Ninh chợt lóe, hướng đến bên cạnh thi thể Cửu Anh.
Cùng lúc đó, võ giả của ngũ đại tông môn đồng loạt vây đến.
“Tông chủ!”