Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thằng nhãi này có phải nghĩ Kiếm Các của ta dễ bắt nạt đúng không? Ta thấy Thanh Vân tông chán sống rồi”.  

 

“Cha!”  

 

Lâm Vi Vũ lúc này đột nhiên hét lớn: “Không phải chỉ mỗi Kiếm Phong Tuyết thôi đâu, tất cả những người biến mất ở trong Thiên Thận Cung cũng đều chết trong tay của Tần Ninh, con gái tận mắt chứng kiến Tần Ninh giết từng người từng người một”.  

 

Lời vừa nói ra, ngón tay của Lâm Thiên Nhai không tự chủ được mà run lên.  

 

“Con nói là do Vệ tiên sinh đó làm sao?”  

 

“Không, không phải, là Tần Ninh!”  

 

Lời này vừa được nói ra, cơ thể của Lâm Thiên Nhai run lên, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.  

 

Cho đến bây giờ ông ta cho rằng chỗ dựa lớn nhất của Tần Ninh chính là lão Vệ ở bên cạnh có tu vi thâm sâu khó lường, thế nhưng lời con gái nói ra lại khiến ông ta cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang.  

 

“Con nói rõ lại cho ta nghe con nói...”  

 

“Cha, cha nhất định phải nhớ kĩ, lời con nói ra một câu cha cũng không được để lọt ra bên ngoài, Tần Ninh tha cho Vũ gia, Hoàng Phủ gia và Hoang gia, trong mấy tháng nay ba nhà này hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì cả, trừ con ra thì chỉ có bọn họ biết ở bên trong Thiên Thận Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người khác đều đã chết hết rồi!”  


 

Lâm Vi Vũ thận trọng nói: “Cha nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được khoa trương!”  

 

Lâm Thiên Nhai lúc này cũng trịnh trọng gật đầu.  

 

Thân là Các chủ Kiếm Các, ông ta biết trong chuyện này có thể có bí mật gì đó mà không thể biết được, mà Tần Ninh giết chết tất cả mọi người, tha cho ba gia tộc lớn, im lặng không nói, đủ để nhìn ra được bí mật trong chuyện này.  

 

Nếu sự việc xảy ra trong Thiên Thận Cung từ Kiếm Các truyền ra bên ngoài, vậy thì Tần Ninh...  

 

Lâm Thiên Nhai không dám suy nghĩ thêm.  

 

Dần dần Lâm Vi Vũ bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện được chứng kiến, Lâm Thiên Nhai nghe xong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.  

 

Dưới ánh trời chiều, Lâm Thiên Nhai nghe lời Lâm Vi Vũ kể, cả người hoàn toàn sững sờ.  

 

“Chẳng trách!”, Lâm Thiên Nhai lúc này lảo đảo, khó khăn đứng dậy nói: “Chẳng trách U Động Thiên của U Minh Tông lại sớm đến lấy lòng Tần Ninh, thì ra lão hồ ly này đã nhìn ra được điểm khác thường của Tần Ninh”.  

 

“Cha, chuyện về cái chết của Kiếm thúc thúc, nhất định không được điều tra nữa”.  

 

Điều tra?  

 

Lâm Thiên Nhai cười khổ một tiếng, nếu Lâm Vi Vũ không kể, ông ta có thể vẫn nghĩ đến việc kéo quân đến hỏi tội.  

 


Lâm Thiên Nhai nói tiếp: “Con cũng không cần phải lo lắng suy nghĩ quá nhiều, Tần Ninh sẽ không làm gì con đâu”.  

 

“Vâng!”, Lâm Vi Vũ từ tốn nói: “Chỉ là trong mấy tháng này con vẫn chưa thể khôi phục lại như bình thường, ánh mắt của hắn lúc đó... thật sự rất đáng sợ, cho đến nay con vẫn chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế cả...”  

“Chuyện này các thế gia cổ lớn và hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương bị tổn thất nặng nề, trong một thời gian ngắn bọn họ không có cách nào nhận được tin tức, thế nhưng trong thiên hạ không có bức tường nào mà gió không thổi qua được, dần dần có lẽ các thế gia lớn sẽ biết được tin tức, đến lúc đó thì Thanh Vân tông nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK