“Vạn Nguyên Phục Thiên Thủ!”
Vương Khiếu Không quát lớn, bốn chưởng ấn vào thời khắc này bung ra.
“Lui!”
Bốn người lúc này vội vàng tránh ra.
“Giết một tên để chôn cùng đồ nhi của ta đi! Ha ha...”
Vương Khiếu Không lúc này lại đột nhiên chuyển đổi phương hướng.
Cũng không phải là giết về bốn người mà là một góc khác.
Góc đó chính là vị trí hiện tại của Tả Cương Thanh.
Lúc này, Tả Cương Thanh tràn đầy hoảng sợ.
“Không!”
Ông ta rít lên một tiếng.
Nhưng cũng đã muộn.
Tả Cương Thanh trơ mắt nhìn Vương Khiếu Không đánh tới, muốn né tránh nhưng lại không thể!
Phanh...
Đầu của Tả Cương Thanh nổ tung.
Giờ khắc này, bốn phía tĩnh mịch.
Bốn đầu sỏ Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình, cùng với La Bá Nguyên không hề xuất thủ.
Bách Luyện tông lần này xong đời!
Bá chủ Tây Giang sắp biến mất một.
Kim Hoa Đô lúc này cười lạnh trong lòng.
Kim Ô Lâu cũng là bá chủ Tây Giang.
Bách Luyện tông xong đời.
Kim Ô Lâu lần này tuyệt đối có thể thống nhất Tây Giang.
Nhưng đáng tiếc là lão già này lại không biết.
Đám người Kim Vân Binh chưa đến là vì đã bị Tần Ninh làm thịt sạch sẽ!
“Ha ha ha...”
Vương Khiếu Không lúc này cười ha ha nói: “Giết được một tên, không lỗ!”
Vào giờ phút này, Vương Khiếu Không cực kỳ điên cuồng.
Trước mắt ông ta là một màn hồi ức.
“Viện trưởng, tương lai ta muốn trở thành nhân vật lợi hại giống như người!”
“Viện trưởng, hôm nay ta học được một môn kiếm thuật...”
“Viện trưởng, ta...”
“Viện trưởng... Thật sự xin lỗi...”
Khóe mắt Vương Khiếu Không dần dần ướt át, lẩm bẩm: “Đồ nhi đời này... không thể giúp được người...”